khu vườn mùa hạ
... bình yên đỗ lại đây, bus nhỏ ...
tháng 5 26, 2015
tháng 4 24, 2015
- Sao anh không nói yêu cô ấy?
- Vì khoảng cách.
- Không phải mọi khoảng cách đều có thể cố gắng mà xóa đi sao.
- Phải là cố gắng từ hai phía em, anh bước tới một bước thì cô ấy bước lui một bước.
- ...
- ...
- Vậy thì khi cô ấy bước lui một bước, anh cần bước tới mười bước.
- Anh không muốn cô ấy vì anh mà bỏ chạy.
- Vì khoảng cách.
- Không phải mọi khoảng cách đều có thể cố gắng mà xóa đi sao.
- Phải là cố gắng từ hai phía em, anh bước tới một bước thì cô ấy bước lui một bước.
- ...
- ...
- Vậy thì khi cô ấy bước lui một bước, anh cần bước tới mười bước.
- Anh không muốn cô ấy vì anh mà bỏ chạy.
tháng 2 10, 2015
căn phòng ấy toàn mùi ẩm mốc, từ sách vở, từ những ngày mưa móc ẩm ướt triền miên, từ quần áo đi mưa về chưa giặt, từ mình.
căn phòng ấy, bao người đã đến, đã vui chơi, và đã ra đi không bao giờ trở lại.
cuối cùng, ngày lại ngày, đêm rồi đêm, mình là điều duy nhất còn lại.
ngẫu nhiên. Ngẫu nhiên là cách những người xa lạ gặp gỡ nhau, chia sẻ cùng nhau, yêu nhau. Hay là duyên số đấy? Nào ai biết, chỉ biết rằng mỗi sự gặp gỡ, dù cách xa nhau muôn trùng hay ngay gần trước mặt, đều ngọt ngào và tươi mát biết bao.
ngẫu nhiên, duyên số đưa những cuộc đời xa lạ với vô vàn cô đơn và những điều bí mật xích lại gần nhau thêm một chút, hiểu nhau thêm một chút, chẳng bởi lý do gì. Nhưng xa cách, rồi đây, xa cách có bao giờ đến mà chẳng đem theo bên mình một vài trách cứ, nguyên do?
có phải bởi rồi ta sẽ nhận ra, tất cả chúng ta dù có quen thân đến mấy, chơi với nhau lâu dài đến mấy, yêu nhau đậm sâu đến mấy, cũng sẽ là những số phận xa lạ, với vô vàn cô đơn và những điều bí mật, chạm vào nhau nhưng chẳng thế giao hòa?
có cần thiết phải biết rõ ràng tường tận hay không? những lý do cho mọi sự trên đời này, có khi, chỉ cần là có. Con người sống đã quen ngụy tạo thật nhiều, gán ghép thật nhiều, đúng và sai, xấu và tốt, nào ai biết được mặt mũi ra sao? Ta chỉ có thể nhìn thấy mặt nhau, mỗi ngày, mỗi ngày, mỗi ngày..
và nào ai ngụy tạo hay gán ghép được sự ngẫu nhiên, được những con người xa lạ bất ngờ một ngày nào đó, nắng hay mưa, trong xanh hay hiu hắt, bỗng đến cuộc đời ta và đảo tung tất cả? Nào ai ngụy tạo được một số phận xa lạ và cô đơn bỗng đến cùng ta; ai ngụy tạo được niềm vui, nỗi nhớ thuở ban đầu của những kẻ chẳng hề biết gì về nhau, chỉ biết nói những điều ngơ ngác, chỉ biết vui những phút ngác ngơ, yên lành, không vướng bận.
ai ngụy tạo được tương lai, những gì chưa xảy đến. Con người ta, gắn bó hay xa cách, đều là bởi có dám bước thêm một bước, có dám nhìn xuyên qua sự cô đơn của kẻ khác, và nếu rằng có dám, liệu có chắc mình sẽ không bước giật lùi, sẽ không tự nguyện đánh mất sự an lành nguyên sơ, bình dị ấy, hay không.
những người đã qua, những người sẽ đến, rồi ai sẽ cùng ta ngồi trong căn phòng ấy, nghĩ suy về sự nhỏ bé của mình? Rồi nếu có ai bước về phía ta không ngần ngại, ta cũng sẽ chẳng ngại ngần gì mà không đưa tay ra nắm lấy.
và thế là yêu nhau.
2011
Lu
căn phòng ấy, bao người đã đến, đã vui chơi, và đã ra đi không bao giờ trở lại.
cuối cùng, ngày lại ngày, đêm rồi đêm, mình là điều duy nhất còn lại.
ngẫu nhiên. Ngẫu nhiên là cách những người xa lạ gặp gỡ nhau, chia sẻ cùng nhau, yêu nhau. Hay là duyên số đấy? Nào ai biết, chỉ biết rằng mỗi sự gặp gỡ, dù cách xa nhau muôn trùng hay ngay gần trước mặt, đều ngọt ngào và tươi mát biết bao.
ngẫu nhiên, duyên số đưa những cuộc đời xa lạ với vô vàn cô đơn và những điều bí mật xích lại gần nhau thêm một chút, hiểu nhau thêm một chút, chẳng bởi lý do gì. Nhưng xa cách, rồi đây, xa cách có bao giờ đến mà chẳng đem theo bên mình một vài trách cứ, nguyên do?
có phải bởi rồi ta sẽ nhận ra, tất cả chúng ta dù có quen thân đến mấy, chơi với nhau lâu dài đến mấy, yêu nhau đậm sâu đến mấy, cũng sẽ là những số phận xa lạ, với vô vàn cô đơn và những điều bí mật, chạm vào nhau nhưng chẳng thế giao hòa?
có cần thiết phải biết rõ ràng tường tận hay không? những lý do cho mọi sự trên đời này, có khi, chỉ cần là có. Con người sống đã quen ngụy tạo thật nhiều, gán ghép thật nhiều, đúng và sai, xấu và tốt, nào ai biết được mặt mũi ra sao? Ta chỉ có thể nhìn thấy mặt nhau, mỗi ngày, mỗi ngày, mỗi ngày..
và nào ai ngụy tạo hay gán ghép được sự ngẫu nhiên, được những con người xa lạ bất ngờ một ngày nào đó, nắng hay mưa, trong xanh hay hiu hắt, bỗng đến cuộc đời ta và đảo tung tất cả? Nào ai ngụy tạo được một số phận xa lạ và cô đơn bỗng đến cùng ta; ai ngụy tạo được niềm vui, nỗi nhớ thuở ban đầu của những kẻ chẳng hề biết gì về nhau, chỉ biết nói những điều ngơ ngác, chỉ biết vui những phút ngác ngơ, yên lành, không vướng bận.
ai ngụy tạo được tương lai, những gì chưa xảy đến. Con người ta, gắn bó hay xa cách, đều là bởi có dám bước thêm một bước, có dám nhìn xuyên qua sự cô đơn của kẻ khác, và nếu rằng có dám, liệu có chắc mình sẽ không bước giật lùi, sẽ không tự nguyện đánh mất sự an lành nguyên sơ, bình dị ấy, hay không.
những người đã qua, những người sẽ đến, rồi ai sẽ cùng ta ngồi trong căn phòng ấy, nghĩ suy về sự nhỏ bé của mình? Rồi nếu có ai bước về phía ta không ngần ngại, ta cũng sẽ chẳng ngại ngần gì mà không đưa tay ra nắm lấy.
và thế là yêu nhau.
2011
Lu
tháng 11 20, 2014
tháng 7 27, 2014
hoài cổ
Đã từng có một thế hệ người, họ không so thẻ ngân hàng, không so ai nhiều bất động sản, không so ai đi xế xịn, họ chỉ đến với nhau bằng tình và nghĩa.
tháng 7 25, 2014
Viết ra đi, sẽ thấy đời dễ thương hơn. Van Wildel bảo vậy và Bằng- anh bạn thân ngồi cạnh hồi cấp ba bảo vậy. Ừ, tôi đã viết và sẽ viết. Thi thoảng tôi sẽ post lên chia sẻ. Đây chỉ là một số chuyện thật cũng có, tưởng tượng cũng có; người ta thường nói vợ người văn mình, thế nên ai chê tôi kệ, ai chán tôi không quan tâm, ai ghét đừng đọc. Tôi viết cho đời dễ thương lên thôi mà.
Một cuộc điện thoại trên xe bus:
tháng 3 30, 2014
1.
Vừa xem How I met your mother vừa khóc, à không phải vì nữ chính với nam chính bị chia lìa âm dương đâu. Nó khóc vì vậy là một trong những series yêu thích nhất của nó đã khép lại từ đây. Nếu ai đã xem series How I met your mother, sẽ nhớ ngay từ tập đầu tiên, trong một khắc định mệnh, nhân vật Ted đã nói yêu nàng Robin, sau một vài giờ đầu gặp gỡ. Anh buột miệng. Cô hết hồn. Sau đó cô đánh giá anh là người “điên”, mời anh ra về và buổi tối lãng mạn chấm hết. Thế nhưng, tình yêu với của Ted và Robin sau này kéo dài đến tận season 3 phim. Và đó là một tình cảm hoàn toàn chân thành, đến độ điên cuồng, ngốc nghếch.
Vừa xem How I met your mother vừa khóc, à không phải vì nữ chính với nam chính bị chia lìa âm dương đâu. Nó khóc vì vậy là một trong những series yêu thích nhất của nó đã khép lại từ đây. Nếu ai đã xem series How I met your mother, sẽ nhớ ngay từ tập đầu tiên, trong một khắc định mệnh, nhân vật Ted đã nói yêu nàng Robin, sau một vài giờ đầu gặp gỡ. Anh buột miệng. Cô hết hồn. Sau đó cô đánh giá anh là người “điên”, mời anh ra về và buổi tối lãng mạn chấm hết. Thế nhưng, tình yêu với của Ted và Robin sau này kéo dài đến tận season 3 phim. Và đó là một tình cảm hoàn toàn chân thành, đến độ điên cuồng, ngốc nghếch.
tháng 3 28, 2014
Chuyện ước mơ
Câu hỏi vừa đọc được trên Quora:
Điều gì đã làm bạn buồn?
Câu trả lời được nhiều người thích nhất của Abhinav Deshmukh:
___________
Mới đây tôi quên mật khẩu email.
Câu hỏi bảo mật của tôi (đặt từ nhiều năm trước) là “Lúc lớn lên bạn muốn trở thành ai?”
Tôi không thể nhớ nổi câu trả lời ban đầu của tôi…
Tôi tự hỏi là không biết bao nhiêu người đã lạc đường; và họ có bao giờ tìm lại được ước mơ của họ không.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)