Chỉ trong thời gian đêm cũ và ngày mới giao nhau, tôi mới bình tĩnh và sắc lạnh. Có thể làm những việc cô độc. Như viết lách, soi gương, bật âm nhạc nho nhỏ nhưng vẫn ồn ào, và rơi nước mắt. Lúc tôi chỉ có một mình vẫn thường khóc như thế. Khi đối diện với người xa lạ, nụ cười của tôi thật ngọt ngào xinh đẹp. Không rõ nguyên nhân vì sao. Tôi dần dần ỷ lại vào cách giải thoát này.
—An ni Bảo Bối (查看文章)
à thế là có đọc An Ni này :"D~
Trả lờiXóaỒ, đọc và sùng An ni lâu rồi mà L :)
Trả lờiXóatừ hồi được tặng sách bởi ai đó :-"
hồi đấy muốn tìm cả Đảo Tường Vy mà hiếm quá TT~
Trả lờiXóavăn của An ni thật vô cùng ám ảnh... ~
đọc An ni lúc nào cũng khiến mình cảm giác như đang nghe một ai đó tâm sự từ radio, trong một buổi sáng thứ hai nào đó, mưa vừa, rồi tiếng mưa đè lên tiếng radio xẹt xẹt, đệm cho thứ cảm xúc lan man, từ từ ám ảnh.
Trả lờiXóa