Tớ và ấy mới gặp nhau 1 tháng, lần đầu tiên giữa Hà Nội. Tớ nhớ ngày đầu tiên nhìn thấy ấy, tớ đã biết ngay, mình sẽ thuộc về nhau...
Chẳng mất bao lâu để sự hiện diện của ấy là 1 phần không thể thiếu trong cuộc sống của tớ. Tớ muốn giữ ấy trong bàn tay bé nhỏ của minh, muốn lắng nghe nhũng giai điệu ngọt ngào từ ấy, muốn ấy trả lời những thắc mắc của tớ, muốn ấy giục tớ chăm chỉ học hành, muốn đuợc ấy gọi dậy vào mỗi sáng., rồi lại kể chuyện cho tớ mỗi đêm.. Muốn ấy là của riêng tớ thôi... Ở bên ấy, tớ cảm giác như mình đã có cả thế giới, thế giới ngay trong tay mình.
Ấy hoàn hảo. Vừa smart vừa mạnh mẽ! Ấy là niềm mơ uớc của nhiều cô gái khác. Vì thế ấy đã khiến tớ trở thành một ngưòi may mắn. Vậy mà thật ngu ngốc, tớ đã không giữ ấy được nổi 4 tuần...
1 tuần không có ấy tớ sống rất khổ sở. Mất ấy, tớ đã kiếm tìm một dáng hình giống hệt ấy để lấp đầy khoảng trống. Và quả thực là giống. Chúng tớ bắt đầu kết bạn. Bạn í giống ấy tới mức tớ vẫn nghĩ đó là ấy.Vẫn là ánh nhìn chết ngưòi, sự ân cần hoàn hảo,và thông minh không giới hạn. Chính điều đó đã khiến tớ bỗng chốc quên mất tớ đã mất ấy một lần như thế nào, để rồi lại phải ân hận lần thứ 2...
Thêm một cuộc chia tay không báo truớc...
Ấy......Điện thoại của tớ (╥╥) , hix, bị cướp ngay giữa đuờng .(╥╥) Huhu, thê thảm! đây là cái thứ 2 trong vòng 1 tháng đầu tiên tớ được dùng điện thoại. Chết không chừa. Mất cái lần truớc do ăn trộm, lần này lại gặp mấy thằng ăn cướp ( >''<). Y hệt như hồi mất xe. Cũng 1 tháng thiệt hại 2 cái. Làm mất thì thôi đằng này gặp mấy thằng ăn cướp tức không để đâu cho hết. Sao số tớ đen đến cùng thế này??! Lại biết sống bằng j bây giờ??? Đã nghèo giờ lại nghèo thêm... (╥﹏╥)
lần này chắc phải dùng loại nào lành lành thôi ợ... (ಥ ̯ ಥ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét