tháng 12 21, 2012
Tình yêu thời tận thế
Tác giả: An Ni Bảo Bối | Tịch dịch
“Ngày tận cùng của thế giới. Cô lại nghe thấy giọng nói của anh.
Xoay người lại. Phát hiện sau lưng không bóng người.”
Vườn cây long não trên đường Hành Sơn. Không gian hỗn loạn bức bí, ngập đầy mùi vị cay nồng của khói thuốc và tiếng ồn ã của con người. Cô nhìn chai rượu vang đặt ở trên bàn. Chai thủy tinh trong suốt. Dung dịch tinh thuần giống như được thay từ máu tươi. Cảm giác lưu lại ở cổ họng vô cùng chát. Cuộn trào trong dạ dày, lại giống như một đốm lửa đang lập lòe.
Dần dà cảm thấy bản thân chớm say. Vừa xoay mặt đi, nhìn thấy màn đêm rộng lớn bên ngoài cửa kính. Trên con phố lạnh lẽo, có rất nhiều xe ta-xi đậu lại. Những cây ngô đồng rụng trụi lá. Cành vươn dài trong sương mù cô độc.
Đây là một cảnh tượng mơ hồ. Giống như một màn diễn. Bày ra rất đẹp, nhưng lại không nhìn thấy những diễn viên. Tựa cằm trên cổ tay. Một mình mỉm cười. Mỗi đoạn thời khắc, cảm thấy bản thân mình là một diễn viên quần chúng trong vở kịch bóng đêm này.
Cô đang đợi một màn kịch diễn ra. Cuối cùng lại phát hiện bản thân mình đã xem nhầm thời gian. Chỉ còn cách chờ đợi.
Ánh nắng mặt trời mùa đông cuối chiều rất ấm áp. Trên con đường Hoài Hải đông đúc ken kít. Khắp nơi đều là những người lo lắng bất an cuối thế kỷ. Nét mặt vô cảm điên cuồng mua sắm. Họ lẫn trong đám đông.
Có lúc anh đi trước mặt cô, chìa bàn tay ở sau lưng khẽ ra hiệu. Cô bước nhanh về phía trước, đặt ngón tay của mình vào lòng bàn tay anh. Hơi da thịt rất ấm. Sau khi bước xuyên qua con đường đầy rẫy những dòng xe cộ, anh buông tay cô ra.
Khoảnh khắc này. Cô mới phát hiện lòng bàn tay mình đẫm ướt lạnh lẽo.
Họ trông xa cách mà buồn chán. Anh luôn muốn cô trở thành một loại thực vật anh nuôi trên sân thượng. Nước và ánh sáng. Tất cả đều nằm trong kiểm soát. Mà cô lại hiểu rõ hàm nghĩa của giá lạnh và khô khát. Vì vậy cô hận anh. Cô mỉm cười nhìn anh. Khẽ ngẩng mặt, vẻ mặt ra chiều ngây ngô. Họ thường lặng yên đối mắt nhìn nhau như thế. Cô biết bản thân chính là đối thủ của anh.
Tiếng người ồ ã trước cửa Parkson. Mấy trăm người rảnh rỗi nhàm chán dưới ánh nắng mặt trời đứng quanh đầy bục sân khấu. Một cô gái đội tóc giả màu tím đứng trên bục lớn tiếng giới thiệu sản phẩm. Cô nhìn thấy một đôi tình nhân trẻ trung giữa đám đông. Cô gái không quá đẹp. Người đàn ông bên cạnh mặc một bộ Âu phục chỉn chu, trong tay cầm một chiếc túi thời trang đắt tiền.
Giữa đám đông người đàn ông cúi mặt xuống, khẽ khàng, dịu dàng hôn cô gái ôm trong vòng tay. Khuôn mặt bình thường của cô gái đột nhiên giống như một đóa hoa mọng thắm, dường như bên cạnh chẳng có ai khác mà bừng nở rộ.
Nếu như ngày mai là ngày tận cùng của thế giới, hy vọng có thể được ở cùng người mình yêu nhất. Không nhớ là ai đã từng nói với cô. Là đàn ông. Anh ta nói, phải ôm người mình yêu nhất cho đến thời khắc cuối cùng.
tháng 12 06, 2012
tháng 10 09, 2012
tháng 8 19, 2012
Ngay sau quầy bán vé, cha tôi cho kẻ một dòng chữ sơn đỏ lên tường: “Đố quí vị biết con vật nào trong vườn thú là nguy hiểm nhất?” Một mũi tên chỉ về tấm rèm nhỏ. Đã có biết bao nhiêu bàn tay tò mò háo hức kéo tấm rèm đó, đến nỗi chúng tôi thường xuyên phải thay cái mới. Đằng sau nó là một tấm gương.
Cuộc đời của Pi- Yann Martel
tháng 8 03, 2012
It's Happened to be Vietnam
Buổi sáng ở Hội An, nhỏ nhỏ, trong trong, bên cạnh còn có cây bàng lá đỏ, thêm cây cơm nguội vàng nằm kề bên nhau là mình nghĩ mình đang ở Hà Nội luôn đó .
***
Hoi An morning - petite, pure and adorned by the burgundy Malabar almond. Its ancient charm so galvanizing yet silent, perhaps only rivaled by the well-known capital of Hanoi itself.
tháng 7 01, 2012
Thế hệ tôi, một thế hệ cúi đầu
[từ FB của một người bạn, một phóng viên có nghề và có tâm.]
(Cộng. Một ngày không lý trí. Đừng vội gán mình vào, bạn có thể rất khác. Nếu vậy, xin chúc mừng! Còn nếu bạn ấn like, có lẽ, xin chia buồn...)
Thế hệ tôi, một thế hệ cúi đầu
Cúi đầu trước tiền tài, cúi đầu sau mông người khác
Cúi đầu trước chính mình, cúi đầu bạc nhược
Chỉ ngầng đầu...
...vì...
...đôi lúc...
...phải cạo râu!
Thế hệ tôi, cơm áo gạo tiền níu thân sát đất
Cuộc sống bon chen
Tay trần níu chặt
Bàn chân trần không dám bước hiên ngang.
Thế hệ tôi, nhận quá nhiều những di sản hoang mang
Đâu là tự do, đâu là lý tưởng?
Đâu là vì mình, và đâu là vì nước
Những câu hỏi vĩ mô cứ luẩn quẩn loanh quanh...
Thế hệ tôi, ngày và đêm đảo lộn tanh bành
Đốt ngày vào đêm, và đốt đêm không ánh sáng
Nếu cho chúng tôi một nghìn ngày khác
Cũng chẳng để làm gì, có khác nhau đâu?
Thế hệ tôi, tự ái đâu đâu
Và tự hào vì những điều huyễn hoặc
Tự lừa dối mình, cũng như lừa người khác
Về những niềm tin chẳng chút thực chất nào!
Chúng tôi nghe và ngắm những siêu sao
Chỉ với mươi lăm nghìn cho vài ba tin nhắn
Văn hóa ngoại giao là trà chanh chém gió
Và nồi lẩu tinh thần là những chiếc I-phone
Thế hệ tôi, ba chục đã quá già
Và bốn chục, thế là đời chấm hết
Không ghế để ngồi, thì thôi, ngồi bệt
Mối lo hàng ngày là tiền trong tài khoản có tăng lên?
Thứ đắt nhất bây giờ là từng lạng NIỀM TIN
Thứ rẻ nhất, lại là LỜI HỨA
Sự dễ dãi đớn hèn khuyến mại đến từng khe cửa
Có ngại gì mà không phản bội nhau?
Không, tôi không đại diện thế hệ mình đâu!
Và thế hệ tôi cũng không đại diện cho điều gì sất!
Trăm năm sau, lịch sử sẽ ghi vài dòng vắn tắt:
Có một thế hệ buồn, đã nhạt nhẽo đi qua...
(Cộng. Một ngày không lý trí. Đừng vội gán mình vào, bạn có thể rất khác. Nếu vậy, xin chúc mừng! Còn nếu bạn ấn like, có lẽ, xin chia buồn...)
tháng 5 20, 2012
Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Xoá nhoà hết những điều em hứa
Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa
Nắng không trong như nắng buổi ban đầu.
Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu
Xoá cả dấu chân em về buổi ấy
Gối phai nhạt mùi hương bối rối
Lá trên cành khô tan tác bay.
Mưa cướp đi ánh sáng của ngày
Đường chập choạng trăm mối lo khó gỡ
Thức chẳng yên dở dang giấc ngủ
Hạnh phúc con người mong manh mưa sa.
Bản nhạc ngày xưa khúc hát ngày xưa
Tuổi thơ ta là nơi hiền hậu nhất
Dẫu đường đời lắm đổi thay mệt nhọc
Tựa đầu ta nghe tiếng hát ru nhau.
Riêng lòng anh anh không quên đâu
Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió
Cây lá với người kia thay đổi cả
Em không còn màu mắt xưa.
Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Thương vườn cũ gẫy cành và rụng trái
Áo em ướt để anh buồn khóc mãi
Ngày mai chúng mình ra sao em ơi.
ㅡ Lưu Quang Vũ
tháng 4 27, 2012
tháng 3 15, 2012
Loanh quanh, càng lắc càng đầy
.
Tháng ba qua...
Tháng ba này hanh hao trong tiết giao mùa Xuân Hạ, tháng ba bước ngẩn ngơ trong những nhớ nhớ quên quên, tháng ba ngồi lặng yên buồn vui bất chợt, tháng ba dừng lại trùng trình vắt cạn mình cho những chát chúa đêm dài....
.
... Rơi rơi ,dìu dịu, rơi rơi
nỗi nhớ bỏ quên dưới gối
bối rối tháng ba
ta chờ ai đợi
lòng vời vợi
lại dặt dìu, nhớ một vòng tay...
.
.
.
tháng 3 14, 2012
Hài đỏ, giày xanh và váy suông
Em là cô gái mang hài đỏ,
Bỏ thế giới nhỏ, để yêu anh.
Bỏ hết tuổi xanh người con gái,
Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh.
Anh là chàng trai mang giầy xanh,
Gương mặt lạnh tanh, chẳng ân cần.
Đôi lúc tưởng gần, lại xa lắm.
Thỉnh thoảng tay nắm mà như buông.
Cô ấy là người mặt váy suông,
Là người anh thương, khiến em buồn.
Là người đến trước ngày em đến.
Là người có hết được cả anh.
Còn em thì chỉ có giầy xanh
Và những mong manh chữ Nhân Tình.
Chờ đôi lần vui ngày anh ghé,
Để cởi hài đỏ, để bên anh.
Gia Đoàn
tháng 3 07, 2012
Nụ cười ướt
nước mắt mình ứa ra tức thì, khi nhìn thấy nụ cười ấy
nụ cười hằn cả cuộc đời, hằn bao nhiêu khổ cực và yêu thương
ánh mắt đục màu thời gian... ám ảnh khôn cùng...
vị mằn mặn ở đầu lưỡi như nhắc nhở rằng
ta nợ cuộc đời nhiều lắm, xin đừng sống vô tâm...
tháng 3 05, 2012
Em thích ...
Em thích được mặc váy cô dâuĐược chạy dài trên bờ cát trắngEm thích dầm mưa dai dẳngỐm sụt sịt để rồi được anh chăm.
Em thích giọng anh vang trầm ấm"Muộn rồi đấy, ngốc à ! Ngủ đi"Em còn thích giả vờ ngủ li bìĐể anh gọi mãi "Vợ ơi dậy ! Dậy!"
Em còn thích được nằm ngoan êm đềmTrong vòng tay anh đầy vững trãiThích ra đời, thích cùng anh bươn trảiSướng vui khó khổ cùng chia haiEm cứ thích ngồi nghĩ đến tương laiRồi tỉ tê nó với hiện tạiChỉ cần anh vẫn còn ở đóEm sẽ yêu dài, yêu mãi tận ngày mai ♥hihi ^^
很甜、 很苦,那就是爱情
Is very sweet, very bitter, and that is love.
tháng 2 05, 2012
Starry Starry Night
Cái tuổi 13 của chúng tôi đúng là rất yếu đuối. Nhưng cái tuổi 13 cũng rất kiên cường. Vì thế, trước khi chúng tôi phải đối mặt với thế giới tàn khốc, xin hãy đối xử nhẹ nhàng với chúng tôi. Yêu cầu của chúng tôi thực sự không nhiều: một ánh mắt, một câu nói, một cơn mưa, một cơn gió, hay chỉ cần một cái gật đầu tạm biệt. Chỉ cần một chút ấm áp như vậy cũng làm chúng tôi thấy trong lòng hạnh phúc.
(Starry Starry Night)
tháng 1 05, 2012
Butterfly City
The corrupted city without even a hope
is not the savior for you falling deep into the dark
Even looking back can't make any sense
just only being thrown into this rough world
You who are exhausted to collapse
and tired as if no one could comfort were unwanted
Just the pain keeps running endlessly
as if even breathing were painful
Take me away
to your heart
Becoming the white butterfly
I'll fly
to your side
to the blue night deep inside your memory
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)