tháng 12 21, 2012

Tình yêu thời tận thế



Tác giả: An Ni Bảo Bối | Tịch dịch

“Ngày tận cùng của thế giới. Cô lại nghe thấy giọng nói của anh.
Xoay người lại. Phát hiện sau lưng không bóng người.”

Vườn cây long não trên đường Hành Sơn. Không gian hỗn loạn bức bí, ngập đầy mùi vị cay nồng của khói thuốc và tiếng ồn ã của con người. Cô nhìn chai rượu vang đặt ở trên bàn. Chai thủy tinh trong suốt. Dung dịch tinh thuần giống như được thay từ máu tươi. Cảm giác lưu lại ở cổ họng vô cùng chát. Cuộn trào trong dạ dày, lại giống như một đốm lửa đang lập lòe.

Dần dà cảm thấy bản thân chớm say. Vừa xoay mặt đi, nhìn thấy màn đêm rộng lớn bên ngoài cửa kính. Trên con phố lạnh lẽo, có rất nhiều xe ta-xi đậu lại. Những cây ngô đồng rụng trụi lá. Cành vươn dài trong sương mù cô độc.
Đây là một cảnh tượng mơ hồ. Giống như một màn diễn. Bày ra rất đẹp, nhưng lại không nhìn thấy những diễn viên. Tựa cằm trên cổ tay. Một mình mỉm cười. Mỗi đoạn thời khắc, cảm thấy bản thân mình là một diễn viên quần chúng trong vở kịch bóng đêm này.

Cô đang đợi một màn kịch diễn ra. Cuối cùng lại phát hiện bản thân mình đã xem nhầm thời gian. Chỉ còn cách chờ đợi.
Ánh nắng mặt trời mùa đông cuối chiều rất ấm áp. Trên con đường Hoài Hải đông đúc ken kít. Khắp nơi đều là những người lo lắng bất an cuối thế kỷ. Nét mặt vô cảm điên cuồng mua sắm. Họ lẫn trong đám đông.
Có lúc anh đi trước mặt cô, chìa bàn tay ở sau lưng khẽ ra hiệu. Cô bước nhanh về phía trước, đặt ngón tay của mình vào lòng bàn tay anh. Hơi da thịt rất ấm. Sau khi bước xuyên qua con đường đầy rẫy những dòng xe cộ, anh buông tay cô ra.
Khoảnh khắc này. Cô mới phát hiện lòng bàn tay mình đẫm ướt lạnh lẽo.

Họ trông xa cách mà buồn chán. Anh luôn muốn cô trở thành một loại thực vật anh nuôi trên sân thượng. Nước và ánh sáng. Tất cả đều nằm trong kiểm soát. Mà cô lại hiểu rõ hàm nghĩa của giá lạnh và khô khát. Vì vậy cô hận anh. Cô mỉm cười nhìn anh. Khẽ ngẩng mặt, vẻ mặt ra chiều ngây ngô. Họ thường lặng yên đối mắt nhìn nhau như thế. Cô biết bản thân chính là đối thủ của anh.

Tiếng người ồ ã trước cửa Parkson. Mấy trăm người rảnh rỗi nhàm chán dưới ánh nắng mặt trời đứng quanh đầy bục sân khấu. Một cô gái đội tóc giả màu tím đứng trên bục lớn tiếng giới thiệu sản phẩm. Cô nhìn thấy một đôi tình nhân trẻ trung giữa đám đông. Cô gái không quá đẹp. Người đàn ông bên cạnh mặc một bộ Âu phục chỉn chu, trong tay cầm một chiếc túi thời trang đắt tiền.

Giữa đám đông người đàn ông cúi mặt xuống, khẽ khàng, dịu dàng hôn cô gái ôm trong vòng tay. Khuôn mặt bình thường của cô gái đột nhiên giống như một đóa hoa mọng thắm, dường như bên cạnh chẳng có ai khác mà bừng nở rộ.

Nếu như ngày mai là ngày tận cùng của thế giới, hy vọng có thể được ở cùng người mình yêu nhất. Không nhớ là ai đã từng nói với cô. Là đàn ông. Anh ta nói, phải ôm người mình yêu nhất cho đến thời khắc cuối cùng.


Buổi sáng ngày 31 tháng 12, thức dậy lên mạng. Nhìn thấy một người đăng bài trên diễn đàn. Người đó nói, thức dậy phát hiện ra, người nằm bên cạnh là phụ nữ, thật ra hoàn toàn không yêu cô ta. Vào rạng sáng cuối cùng của thế kỷ. Bài đăng đó, vừa xem qua đã tắt ngay. Trong lòng đột nhiên cảm thấy rất lạnh lẽo.
Hai khuôn mặt hôn nhau dưới ánh nắng. Giống như một vết thương đang rướm máu. In hằn trong khoảnh khắc giã biệt.

Không cần phải ép buộc em rời xa anh. Cô nói. Mỉm cười nhìn anh. Mỗi khi chăm chú, đều theo thói quen để bản thân mình ở trạng thái thảnh thơi. Giống như một trò chơi có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Không cần phải chuẩn bị.
Anh ta xoay mặt sang nhìn cô. Người đàn ông điển trai này. Trên mặt có thể thay đổi nét mặt mọi lúc, dịu dàng hay khô lạnh.
Ngắm nhìn anh. Không sợ anh. Ánh mặt trời chiếu sâu vào đáy mắt, có chút nhức nhối. Lúc cúi đầu xuống, cảm thấy giọt nước mắt ấm áp trong cơn ảo giác. Cô nín thở, không để chúng rơi xuống.

Trong quán bar đều là những khuôn mặt xa lạ.
Cô uống một chút rượu vang.
Trong đêm tối cuối cùng của thế kỷ. Chầm chậm xõa bím tóc mình ra, ngửi lấy mùi thơm lạnh lẽo tỏa ra từ mái tóc sau khi gội đầu vẫn chưa khô. Vào đêm đó, cô giống như bất kỳ cô gái nào bên cạnh. Áo bông dạo đêm. Thoa nhũ bạc lấp lánh và son môi. Ngoại trừ tình yêu.

Nghe thấy giọng nói của một cô gái. Cô ấy nói, cậu tin rằng có tình yêu thật sự không? Cô nói, tôi tin.

Không tin tưởng tình yêu. Nhưng lại tin rằng tại một nơi nào đó trên thế giới có một người. Luôn đợi ở đó. Chỉ là không biết đến khi nào ở đâu mới xuất hiện. Luôn vui vẻ mà cô đơn chờ đợi anh ta. Có lẽ như vậy mới có thể trải qua một cuộc đời.

Nói rất nhiều lời. Trước mặt một người xa lạ. Tựa hồ chớm say. Mỗi một người đều cho rằng cô sẽ là một cô gái chìm đắm trong men rượu khói thuốc. Nhưng không phải vậy. Khí chất khác thường bên ngoài. Vô cùng thuần khiết.
Cô nói với cô gái đó, một lần duy nhất ở Tây An. Uống say rồi. Bước trên con phố lớn. Cảm thấy trong tâm hồn vừa tỉnh táo vừa tê dại. Giống như một con cá. Bơi ra khỏi đám đông ken kít những người xa lạ. Đột nhiên cảm thấy bản thân đang cười. Âm thanh biếng lười. Vẻ mặt ngây ngô. Men rượu có thể khiến một cô gái trở nên đơn giản và chân thành. Chỉ là, hơi ấm thấm sâu trong cơ thể sẽ dần trở nên lạnh giá.
Ngắm nhìn nụ cười của mình. Có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.

Đêm cuối cùng cậu muốn làm điều gì?
Muốn yêu một người xa lạ. Yêu điên cuồng. Sau đó chia tay.

Cô gái cười. Cô cũng cười. Quán bar ồn ã náo nhiệt. Khuôn mặt trong bóng tối. Giống từng đóa từng đóa hoa, trong phút chốc rũ rượi lụi tàn. Ngắm nhìn những cô gái đi dưới ánh đèn. Họ có mái tóc đen nhánh, khuôn mặt xinh đẹp. Cho dù mùa đông lạnh giá, cũng mặc áo lông sát thân tay cụt và váy ngắn cũn. Cổ tay và đùi lộ trần. Da thịt trắng sáng. Từng đóa từng đóa hoa. Nếu như không có tình yêu. Nở rộ và lụi tàn cũng đều cô đơn như vậy.
Không kịp nữa rồi.

Đợi anh. Vẫn không bao giờ đến. Tìm anh. Không biết phải bắt đầu từ đâu. Nhớ anh. Tựa hồ đã từng lãng quên. Quay đầu nhìn lại. Anh cũng đã biến mất.
Hay là em cứ nghe lời anh. Hay là anh sẽ nghe lời em. Đây là nguyên tắc duy nhất sống chung giữa hai người.
Từng nghe thấy những lời anh nói trước mặt người khác. Muốn cô trở thành một cô gái yếu đuối dịu dàng. Nhưng lại quên đi sự bất kham và hoang hoải dai dẳng trong suốt chuyến lang thang của cô. Họ không rõ cả hai người có phải là yêu nhau không. Trong bóng đêm nắm trong lòng bàn tay, chỉ là hơi ấm của da thịt.
Nhiều lúc, cô là một người nhẫn nhịn không chút than thở. Cảm thấy sự cô đơn hay lạnh giá của bản thân, nhưng sẽ không dễ dàng nói ra. Thỉnh thoảng lại là người trầm luân chìm đắm vào trong tơ tình. Cô sẽ khiến anh cảm thấy mệt mỏi.

Trái tim anh đã chết rồi. Anh nói. Khi muốn yêu một người, anh sẽ yêu. Nếu như không muốn, có thể không yêu. Thay vì nói, có thể yêu bất kỳ một ai. Cũng chính là thật ra đã không thể yêu một ai đó. Đây là một vòi nước. Có thể mở tùy lúc. Đóng tùy lúc.

Cô nghe thấy một người bạn hỏi anh, vậy có ai có thể khiến cậu cảm thấy sự tự do của vòi không? Anh đang hút thuốc. Lặng yên một lúc. Sau đó khẽ lắc đầu.
Một người đàn ông điển trai như vậy. Nhưng lại có một trái tim chết tàn. Anh là một người giống hệt như cô.
Hai người đã chết lòng, ở cùng nhau hy vọng cả hai có thể với lấy tình yêu. Nhưng bởi vì cả hai đều lạnh lẽo. Chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh. Cô trong khoảnh khắc lặng im này, nghe thấy một vài âm thanh bục vỡ.

Đêm hôm đó họ cãi nhau. Không phải lỗi của ai. Chỉ là sự tranh chấp trong cơn ương bướng và tịch mịch. Cô không muốn nói chuyện với anh. Cô nói, cô phải mở máy tính. Anh không đồng ý, đá vào chiếc ghế của cô. Anh nói, anh không cho phép em lên mạng.
Chúng ta phải nói cho rõ. Nhưng cô không muốn đối thoại với anh. Lúc cố chấp sẽ vô cùng ngang bướng. Cô chỉ hạ giọng đáp lời, em không muốn nói chuyện với anh. Trên mặt thậm chí còn thoáng mỉm cười.
Cô biết chỉ cần dịu dàng ngoan ngoãn như ngày thường, mọi thứ sẽ qua đi. Thậm chí cô hiểu rõ rằng, anh chỉ muốn cô khuất phục. Anh hoàn toàn không muốn tổn thương cô. Nhưng cô đã bắt đầu bảo vệ trái tim đớn đau của mình. Ngồi trên mặt đất lạnh lẽo. Ngước nhìn anh. Sau đó đứng dậy, mặc một chiếc áo to. Cô nói, vậy em ra ngoài là được.

Anh chân trần nhảy từ trên giường xuống. Đêm khuya mùa đông, đã quá mười hai giờ rồi. Cô không biết chút gì về thành phố này, lại muốn ra đi một mình. Anh nắm chặt tay. Cô đẩy ra. Sau đó anh bế cô vào trong phòng. Cô lại chạy ra ngoài. Cô gái không biết khuất phục này đột nhiên lại cứng đầu đến tức giận. Anh là người đàn ông bị phụ nữ nuông chiều đến hư, không có chút kiên nhẫn nào. Anh nhặt lấy quần áo và hành lý, ném về phía cô. Em cút đi, cút cho xa xa một chút, vĩnh viễn không được quay lại.
Trong cơn mất tự chủ và suy sụp của anh, cô giống như một con thú, chạy đến bên ngoài cửa. Trong thang máy tối đen có tiếng chân gấp gáp. Sau đó biến mất trong đêm mùa đông giá lạnh.

Cô đến thành phố này. Họ bắt đầu sống cùng nhau vào đêm đầu tiên. Cô không biết chút gì về anh. Thành phố mênh mông này. Một góc nhỏ cuối cùng để dừng chân trong chuyến lang thang phiêu dạt lúc tàn thế kỷ. Cô mong đợi một chút hơi ấm. Cũng đoán biết tình cảm chỉ là một sự ủi an của đơn côi. Nhưng trong sự ảm đạm tàn khốc của tình ái, cảm thấy được sự giá lạnh không thể nào tránh khỏi của nó.

Có lúc anh lại hiền lành dịu dàng như đứa trẻ. Cô hiểu rõ quá khứ của anh, vì vậy có thể chấp nhận ám ảnh và sự lạnh lẽo của anh.

Cô có thể chấp nhận kết cục anh có thể ra đi bất cứ lúc nào. Giống như cô đối với bản thân phải chăng cũng sẽ ra đi bất cứ lúc nào, cũng không có bất kỳ lời thề hứa nào. Có lúc cô vuốt ve mái tóc và khuôn mặt anh. Cô nghĩ cả hai phải chăng có thể sưởi ấm cho nhau một chút không. Nhưng mà, cũng hiểu rõ, trái tim mau chóng già úa sẽ ích kỷ như thế. Họ đang ngăn cản cả hai lao vào mối tình này.

Cô hoang hoải trên con đường mù mịt vắng tênh. Lúc gần hai giờ sáng. Thành phố này vô cùng trống vắng. Trong cơn gió lạnh lẽo cô rơi nước mắt. Nước mắt ấm nóng trên mặt nhức nhối.

Trong trạm xe lửa vắng vẻ dơ bẩn, tìm một góc ngồi xuống. Đợi đến trời sáng, cô nghĩ có thể mua một vé tàu, rời khỏi Thượng Hải. Đi đến bất cứ thành phố nào có thể đến. Cô vẫn đang trên đường. Không quan tâm mình lại tiếp tục lang bạt. Cũng không có bất kì sợ hãi nào. Bản thân vốn đã là người với đôi bàn tay rỗng không. Khi nào cũng có thể đặt tất cả xuống.

Không khí trong phòng chờ nhớp nháp, ánh đèn nhức mắt. Một vài người ăn mặc lam lũ ngủ gà gật trên ghế. Trên đất toàn là rác. Cô cảm thấy cơn đau từ dạ dày. Ấn tay vào nơi đau. Đột nhiên nhớ đến vài câu nói trong sâu thẳm ký ức. Một người đàn ông nói với cô, trong giấc mộng nhìn thấy con đường cô rời đi. Khi tỉnh giấc trong lòng không ngừng đau. Nếu như không có em. Nếu như không có em. Nhưng cô vẫn rời khỏi anh ta. Cô chủ định bản thân mình sẽ không có gì cả. Nhưng ký ức này có ấm áp chăng. Thậm chí có thể an ủi đớn đau và xấu hổ của phút giây này.

Cô mảy may không đoái hoài đến sự chờ đợi và kỳ vọng của anh. Cũng không lưu luyến. Rời khỏi anh sẽ dễ dàng như đến bên cạnh anh. Dường như trước giờ anh chưa từng thuộc về cô. Cô cũng chưa từng thuộc về anh. Họ chỉ bước qua cuộc đời nhau.

Ngày tháng hiển thị trên bảng báo tại trạm xe là 3 giờ 45 phút ngày 31 tháng 12.
Ngày cuối cùng của cuối thế kỷ. Trong đầu óc mơ màng buồn ngủ của cô, chỉ có những từ mơ hồ. Giã biệt. Lang thang. Tình yêu. Nghèo khó.

Lúc anh xuất hiện ở trạm xe, nhìn thấy cô đang nằm co ro trên một chiếc ghế gỗ lạnh lẽo. Bên cạnh đặt một chai nước suối. Còn có bánh bích-quy vụn cùng với thuốc giảm đau. Cô gái khuôn mặt trắng bệt, mái tóc rối bời này, bình thản nhìn anh bước về phía cô. Cô đã bình tĩnh trở lại. Trông mệt mỏi mà yếu đuối. Trong đáy mắt ánh lên sự thuần phục vâng lời. Giống mặt biển tối đen thăm thẳm. Nhấn chìm mọi sự náo động.
Anh không chìa tay vuốt ve cô. Cảm thấy ngón tay mình đang run rẩy. Anh nói, em muốn đi đâu. Cô lắc đầu.

Cô mỉm cười, Nụ cười giống hệt đóa hoa lụi tàn. Sau đó anh ôm chầm lấy cô. Em phải hứa với anh.  Anh thấp giọng nói. Còn trốn chạy, lại là một ngàn năm nữa.
Buổi chiều, họ xuất hiện trên đường Hoài Hải. Anh dẫn cô ra ngoài ăn tối, dạo phố, xem phim. Anh không rõ tâm tình của bản thân.

Chỉ cảm thấy trong tâm hồn của cô gái này đã gánh chịu quá nhiều thứ. Cô khiến anh có cảm giác không ổn. Dưới ánh mặt trời, cô gái này mặt áo khoác lông màu xám, quần thô màu đen, thường lặng yên không nói. Trước giờ không nói, cô yêu anh. Cũng không cần anh nói, anh yêu em. Nhưng hy vọng một chút ấm áp. Thề hứa cũng tốt. Chuyện xưa cũng tốt. Có thể vượt qua nỗi cô đơn trong ngày tận cùng của thế giới.

Nửa đêm nói với anh, cô muốn ra ngoài một mình. Anh nói, anh có thể đi với em. Cô mỉm cười. Tối khuya như vậy, chúng ta nên tìm một người mình yêu nhất để bầu bạn. Hoặc cô đơn cũng tốt.

Cùng một cô gái xa lạ trong quán bar uống hết ngụm rượu vang cuối cùng. Cô cảm thấy bản thân đã biến thành một con cá. Con cá có thể quên đi tình yêu và đợi chờ. Cô nói, năm mới vui vẻ. Cô khẽ xoay mặt đến, hôn vào tóc cô gái. Cô gái nói, đợi đến bến Thượng Hải nghe gióng chuông không? Nơi đó sẽ có rất nhiều người. Có lẽ còn có pháo bông. Cô nói, không đi. Cuộc sống luôn tiếp diễn. Sự phiêu lãng của tâm hồn vĩnh viễn không ngừng lại được. Cô đơn một ngàn năm vẫn luôn như vậy.

Cuối cùng cô vẫy một chiếc ta-xi. Lúc nằm lên xe, cảm thấy bản thân đã say thật rồi. Xe lao nhanh mang theo cô lướt qua thành phố trong ánh đèn nê-ông và bóng tối. Cô gọi thành phố này là thạch đầu sâm lâm. Còn cô là gốc thực vật nở đóa hoa trắng ngần, nhưng không thể nào tìm thấy bùn đất ẩm ướt. Tựa vào ghế sau xe. Từng tòa cao ốc đứng sững trong màn đêm đổ xiêu vẹo.

Thế giới hủy diệt phải chăng sẽ vào một thời khắc nào đó. Cô nghĩ. Sinh mệnh chỉ là ảo giác.

Xe không thể chạy vào bến Thượng Hải. Cô bước đi trong cơn gió lạnh giữa đêm giá rét. Bốn bề đều là đám đông xa lạ huyên náo. Hỗn loạn mà vui vẻ.
Dãy kiến trúc hoa lệ sặc sỡ ánh đèn. Cô đã say đến độ không thể tự giải thoát mình.

Cô muốn hôn người đàn ông mình yêu. Muốn ôm anh ta thật chặt. Nói với anh ta rằng cô yêu anh. Cô lang thang trên đường đã một ngàn năm. Kiếm tìm lời thề hứa lập lờ của anh. Cô vất vả vượt qua đám người đông chen chúc ở phía trước. Nghe thấy tiếng chuông mừng năm mới vọng lại.

Còn có hơi thở của đám đông. Pháo hoa trong bóng đêm nở rộ đẹp đẽ sáng lạng. Khoảnh khắc đó, màn đêm tối đen tĩnh mịch, đã có cuộc sống mới.

“Ngày tận cùng của thế giới. Cô lại nghe thấy giọng nói của anh.
Xoay người lại. Phát hiện sau lưng không bóng người.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét