tháng 11 04, 2010

Growing Up

sân trường

“Chỉ có người chết mới mãi mãi ở tuổi mười bảy.”

Hàng cây, những vòng xe đạp và khoảng nắng bình yên này… chỉ còn nằm lại trong những tầng kí ức xưa cũ…

Muốn níu lại nhưng không có cách nào vươn tay ra.

Muốn tự trách bản thân sao không biết yêu quý và trân trọng khi còn được bao bọc trong chiếc vỏ bình yên ấy nhưng nghĩ lại thấy thật vô ích. Bởi dù có được quay lại nơi đây, sống lại những năm tháng cuối cùng của đời học sinh ấy, chắc chắn cũng vẫn sẽ mang trong mình mối ác cảm và sự chán ghét không giải thích được như ngày nào.

“Tuổi hai mươi không phải hai mươi tuổi.”

...không muốn lớn thêm nữa. Không muốn, không muốn…







Con muốn về nhà lắm, bố mẹ có biết không?…