tháng 6 30, 2011

tung tăng ngày mưa



biết một trong những điều tớ khiến tớ thích những ngày mưa ở đây nhất là gì không?
là có thể xắn quần, loẹt quẹt dép lê tung tăng khắp nơi xDDD

tháng 6 29, 2011

Trường ca Sinh viên

Chương I: MỞ ĐẦU

Không có lời nào miêu tả nổi sinh viên
Dù là bản tình ca triền miên bất hủ
Không có nốt nhạc nào viết lên đầy đủ
Vinh quang này lặng lẽ lắm người ơi
Ngày hôm nay ta chỉ nói được ít lời
Hãy nhớ mãi một thời trai trẻ
Một sớm nao ta từ tỉnh lẻ
Xuống bến xe ngơ ngác nhìn quanh
Mấy chục ngàn và quần áo mong manh
Dăm cuốn sách với trái tim nóng bỏng

Không ngủ được

 Chỉ trong thời gian đêm cũ và ngày mới giao nhau, tôi mới bình tĩnh và sắc lạnh. Có thể làm những việc cô độc. Như viết lách, soi gương, bật âm nhạc nho nhỏ nhưng vẫn ồn ào, và rơi nước mắt. Lúc tôi chỉ có một mình vẫn thường khóc như thế. Khi đối diện với người xa lạ, nụ cười của tôi thật ngọt ngào xinh đẹp. Không rõ nguyên nhân vì sao. Tôi dần dần ỷ lại vào cách giải thoát này.
—An ni Bảo Bối (查看文章)

tháng 6 12, 2011

Hạ cuối

hạ cuối
sao mong manh 
một cánh hoa rơi
nơi góc trường
hỏi có ai bâng khuâng
khi nghe tiếng ve
trên nhành phượng vĩ
ngàn khúc ca 
ve ơi

buồn quá mênh mang

Hạ cuối - Hà Anh Tuấn


nghe bài này tớ buồn quá.
cậu biết không, cái lần tớ về Nguyễn Huệ cùng bố tớ lấy bằng tốt nghiệp chuẩn bị làm hồ sơ đi ấy, tớ luôn nghĩ và tin rằng đó là lần đầu tiên tớ về lại Nguyễn Huệ sau khi xa trường, mà thực ra có phải như vậy không tớ cũng chịu không rõ nữa.
cứ nghĩ thế thôi tớ lại thấy buồn, muốn khóc nữa.

về lại trường một ngày hè như thế không buồn mới là lạ nhỉ.
hình như hôm đó là ngày nghỉ, nhà xe vắng tanh, chỉ có cây rất xanh, cũng chẳng nhớ phượng đã nở hay chưa nữa, còn đọc được cả cái bảng thông báo tuyển sinh lớp mười. Tớ ngồi ở cái ghế đá đối diện chỗ văn phòng ấy, nhìn thấy những dáng thầy cô quen và thấy trống trải phát khóc khi thấy thầy cô gọi tên mấy đứa học sinh đi qua,

những tên lớp thật quen cất lên cùng những cái tên người lạ lẫm, sao lại khiến nước mắt muốn rơi như thế...

20


Watanabe từng nói, "sinh nhật lần thứ hai mươi mà chỉ có một mình thì sợ quá", thật xin lỗi vì đã không thể cùng cậu đón tuổi hai mươi.

present
tớ biết, không có tớ, chắc cậu cũng chẳng phải tự mình nói happy birthday to me, tớ biết... chỉ là cũng muốn tặng cậu một món quà nhỏ nhỏ (đã thật lâu rồi không có quà nữa D": )

tonight
tuổi hai mươi, cái tuổi nhiều băn khoăn về tương lai và không ngừng tiếc thương những ngày xưa cũ... nhưng dù gì, tuổi hai mươi cũng chỉ đến một lần, vào đêm nay

for the kids
dành tặng cho tuổi hai mươi, và hơn cả là cho phần trẻ nhỏ trong cậu, trong cả tớ, trong chúng ta, nguyện cầu dù là chỉ còn sót lại chút ít nhỏ nhoi, cũng đừng tan biến mất

I have a lover
tuổi hai mươi, hoài nghi bản thân, và chán ghét chính mình, nhưng không ngừng lại yêu thương vì vẫn còn đó những người yêu thương mình

here with me
tuổi hai mươi, một mình nhưng không cô đơn, vì biết rằng vẫn có những người ở đó cho mình

lời thiên thu gọi
tuổi hai mươi, nuôi mộng rời xa, hẫng hụt trước ngày trở về khác lạ, thấy lời thiên thu gọi sao thật gần

airplanes
tuổi hai mươi, tưởng như sụp đổ, khao khát chạm tới bầu trời, mộng ước bằng những chiếc máy bay mang hình dạng sao băng

a goose's dream
tuổi hai mươi, là ốc, là ngỗng, là nặng nề và chậm chạp, khờ dại nhưng không chịu buông tay khỏi giấc mơ con trẻ

umbrella
tuổi hai mươi, là thấy mình một mình trong mưa, ướt đẫm nước, cả nước mắt lẫn nước mưa, kiếm tìm cho riêng mình một mái ô dịu dàng che

listen to mama's words
tuổi hai mươi, nếm thấy nhiều hơn những bài học đắng ngắt của cuộc đời, chỉ xin đừng quên một trong những bài học đầu đời, là nghe lời mẹ...

ừm, là...

tuổi hai mươi không phải hai mươi tuồi...

tháng 6 10, 2011

The Great Gatsby

tớ đọc lại Rừng Nauy và Bắt trẻ đồng xanh, cảm thấy rất thích thú khi đọc những đoạn Watanabe và Holden nói về Gatsby. Cả Watanabe và Holden đều rất thích Gatsby. Như thể những con người trẻ tuổi cô đơn và luôn cảm thấy bất lực khi cố tìm cách liên lạc với thế giới của những người xung quanh giờ đang ngồi lại cùng nhau, cảm giác đó thật yên bình.

Gatsby vĩ đại, một mùa hạ thật buồn...

tháng 6 02, 2011

Ngày sau mưa

cái cảm giác đón ngày hôm sau ngày mưa thật buồn, nắng tươi quá đến mức như thể chưa từng có một ngày hôm qua mưa rất dài từ sáng đến tối.
thời tiết có thể thay đổi dễ dàng đến vậy, có còn gì là lạ đâu mà sao vẫn thấy hụt hẫng và trống trải quá sức tưởng tượng.

ngày nắng đem quần áo đi giặt và nấu cơm tử tế.
ngồi ăn cơm nhìn ra cửa sổ mở toang, nghĩ ngày nắng đẹp có lẽ cũng không đến mức quá đỗi cô liêu.
trời xanh, hàng cây rẻ quạt xanh, những tòa nhà chung cư im lìm chìm phía sau,
tại sao chỉ có mùa hạ cái khung cảnh ấy mới khiến mình có những cảm giác lạ lùng như thế...

lappie mấy hôm trước bị virus thế là đống selfcam "có vẻ" hợp với mùa hạ cũng đi tong D": 

thật là có chút tiếc nuối, đã chụp đẹp đến vậy cơ mà :">


 
[D-9]

tháng 6 01, 2011

Summer Time

ngày đầu tiên của tháng Sáu, vậy là mùa hạ đến thật rồi...
một buổi chiều với ba môn học bắt đầu từ 1h đến 6h làm bản thân quên bẵng cái ngày đặc biệt của trẻ con. Nhận ra mình đã quên, cũng có nghĩa là không còn trẻ con nữa rồi, phải không nhỉ?
em nhỏ khoe ở nhà sẽ được bố mẹ dẫn đi xem phim, tự dưng cũng thấy vui vui, không ghen tị gì cả, vậy là bớt trẻ con đi nhiều quá rồi.

thật may là tháng Sáu bắt đầu bằng những cơn mưa. Nếu không thì chắc sẽ buồn đến chết mất, người ta nói mùa hạ ở đây là mùa mưa mà... 

ngồi trong phòng, để nhạc trôi và để mưa ngoài kia rơi thấm ướt vào tận trong lòng, nghĩ không còn gì có thể bình yên hơn thế.

chúc mừng nhé, tết thiếu nhi

[D-10]