tháng 8 27, 2011

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm


Thu không phải là mùa sầu. Ấy chính là mùa yêu, mùa yêu nhau bằng linh hồn, mùa những linh hồn yêu mến nhau. Tiếng nói thành ra nhỏ hơn, cổ họng hơi chùng giây, âm nhạc của lời tình đàn theo một bậc thấp. Sự ngông cuồng bớt rất nhiều, người ta ngoan hơn, để mười hay hai mươi ngón tay đan với nhau, và lắng nghe sắc trời xanh xuống ôm lấy lứa đôi như một tấm áo che sương. Ấy là những giờ thân mật dạo qua hai hàng cây; ấy là chiếc thuyền trễ trên hồ tàn sen, bị cảm buổi chiều tím.

Trời muốn lạnh, nên người ta cần nhau hơn. Và người nào chỉ có một thân, thì cần một người khác. Xuân , người ta vì ấm mà cần tình.

Thu, người ta vì lạnh sắp đến mà cũng rất cần đôi.

Cho nên không gian đầy những lời nhớ nhung, những linh hồn cô đơn thả ra những tiếng thở dài để gọi nhau, và lòng tôi nghe tất cả du dương của thứ vô tuyến điện ấy.

-Trường ca thu|Xuân Diệu-





Xuân Diệu bảo thu cũng là một mùa xuân, xuân là bình minh ấm còn thu là bình minh mát. Tớ không thích thế, vì vốn dĩ tớ không thích mùa xuân (xấu tính haha)...

Mùa thu là mùa thu. Dù có mơ hồ, chống chếnh và bất an cũng xin hãy cứ để là mùa thu như thế.

Thu, vì lạnh sắp đến mà có người cần đôi, nhưng cũng có kẻ vì lạnh ấy mà rất muốn "Một mình với mùa thu"...

tháng 8 25, 2011




And when we get home, I know we won't be home at all
This place we live, it is not where we belong
And I miss who we were in the town that we could call our own
Going back to get away after everything has changed





I won't get used to this
I won't get used to being gone

Endless

tròn một năm từ ngày ấy, mình đăng lại entry này

...


.......
ngắn ngủi là buổi sinh nhật muộn
bên nhau,
mưa chưa kịp tạnh

khoảnh khắc chúng ta cùng thổi những ngọn nến dang dở
tuổi mười chín vụt qua như một giấc mơ bay
yêu thương ở lại
bất tận...


ngắn ngủi là con đường ra Nội Bài ngày ấy
cái nắm tay chặt mà sao thấy mong manh
không dám nhìn,
không dám ôm,
sợ rằng động vào trái tim ấy sẽ vỡ òa...
ở trước vạch đèn đỏ,
mình đã ước thời gian dừng lại đây
bất tận...



Tm năm yêu thương đâu ngắn ngủi

4 năm ....
           ...không phải là một khoảnh khắc
                                                   ...nhưng nhất định

 ...sẽ không bất tận.., bạn thân nhỉ?~



"The test of love is not when we are together.
 It comes when we are not together and realize that despite the distance, love is still there"

tháng 8 24, 2011

Tạm biệt tình yêu

Tớ và ấy mới gặp nhau 1 tháng, lần đầu tiên giữa Hà Nội. Tớ nhớ ngày đầu tiên nhìn thấy ấy, tớ đã biết ngay, mình sẽ thuộc về nhau...

Chẳng mất bao lâu để sự hiện diện của ấy là 1 phần không thể thiếu trong cuộc sống của tớ. Tớ muốn giữ ấy trong bàn tay bé nhỏ của minh, muốn lắng nghe nhũng giai điệu ngọt ngào từ ấy, muốn ấy trả lời những thắc mắc của tớ, muốn ấy giục tớ chăm chỉ học hành, muốn đuợc ấy gọi dậy vào mỗi sáng., rồi lại kể chuyện cho tớ mỗi đêm.. Muốn ấy là của riêng tớ thôi... Ở bên ấy, tớ cảm giác như mình đã có cả thế giới, thế giới ngay trong tay mình.

Ấy hoàn hảo. Vừa smart vừa mạnh mẽ! Ấy là niềm mơ uớc của nhiều cô gái khác. Vì thế ấy đã khiến tớ trở thành một ngưòi may mắn. Vậy mà thật ngu ngốc, tớ đã không giữ ấy được nổi 4 tuần...
1 tuần không có ấy tớ sống rất khổ sở. Mất ấy, tớ đã kiếm tìm một dáng hình giống hệt ấy để lấp đầy khoảng trống. Và quả thực là giống. Chúng tớ bắt đầu kết bạn. Bạn í giống ấy tới mức tớ vẫn nghĩ đó là ấy.Vẫn là ánh nhìn chết ngưòi, sự ân cần hoàn hảo,và thông minh không giới hạn. Chính điều đó đã khiến tớ bỗng chốc quên mất tớ đã mất ấy một lần như thế nào, để rồi lại phải ân hận lần thứ 2...

Thêm một cuộc chia tay không báo truớc... 

sân trường


August rain:
...the best of the summer gone, and the new fall not yet born. The odd uneven time.

tháng 8 15, 2011

Bao nhiêu đây thôi... có lẽ



Những tháng năm cứ trôi qua, và người ta tự hỏi mình là ai và làm được những gì. 5 năm trước, tôi đã ngồi ở đó. Một thời gian sau 5 năm ấy, tôi vẫn ngồi ở đó. Và rất lâu sau 5 năm ấy, bây giờ, tôi vẫn ngồi ở đó. Với những người cũ, vẫn ở đâu đó xung quanh những thăng trầm của cuộc sống ta, và những người mới, vẫn chờ để bước vào những thăng trầm đó...
August 15, 2010 at 10:19pm

Dòng status để từ một năm trước bất chợt lại làm lòng héo lại giữa đêm. Luồng thời gian lạnh lùng như một ánh trăng thấu qua cơ thể.  Đôi vần ca khe khẽ vọng về. 

tháng 8 05, 2011

summer sky



mùa hạ ơi, đừng vội đi nhé ~
bầu trời xanh này, nếu có thể ôm được trọn vào lòng...


tháng 8 02, 2011

Chỉ có một trên đời


Khi bạn được sinh ra, mẹ ôm bạn trong tay. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách gào ầm ĩ lên.

Khi bạn 1 tuổi, mẹ cho bạn ăn và tắm cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách khóc suốt đêm.

Khi bạn 2 tuổi, mẹ dạy bạn tập đi. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chạy biến đi khi mẹ gọi.

Khi bạn 3 tuổi, mẹ nấu cho bạn ăn ngon. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách bỏ thừa thức ăn.

Khi bạn 4 tuổi, mẹ mua bút chì màu cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách vẽ lung tung lên tường.

Khi bạn 5 tuổi, mẹ cho bạn ăn mặc thật đẹp vào những ngày lễ. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nhảy ngay vào đống cát.

Khi bạn 6 tuổi, mẹ đưa bạn đến trường. bạn cảm ơn mẹ bằng cách kêu ầm: “Con không đi học đâu”.

Khi bạn 7 tuổi, mẹ mua bóng cho bạn chơi. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đá bóng vào cửa nhà hàng xóm.

Khi bạn 8 tuổi, mẹ mua kem cho bạn ăn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách làm rơi đầy kem ra người.

Khi bạn 9 tuổi, mẹ mua đàn cho bạn tập. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chẳng bao giờ động đến.

Khi bạn 10 tuổi, mẹ chở bạn đi khắp nơi, từ trường học đến những buổi sinh nhật ở nhà bạn bè. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nhảy ngay xuống xe khi đến nơi, chẳng thèm quay lại chào mẹ.

Khi bạn 11 tuổi, mẹ đưa bạn và bạn bè đi xem phim. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đòi ngồi cách xa khỏi mẹ.

Khi bạn 12 tuổi, mẹ nói bạn không được xem một số chương trình tivi và một số sách báo. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chờ mẹ ra khỏi nhà là xem.

Khi bạn 13 tuổi, mẹ khuyên bạn cắt tóc. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói rằng mẹ chẳng có con mắt thẩm mỹ.

Khi bạn 14 tuổi, mẹ cho bạn tiền đi nghỉ mát với bạn bè một tuần. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chẳng thèm gọi điện về nhà lấy một lần.

Khi bạn 15 tuổi, mẹ đi làm về và mong bạn ra đón. Bạn ngồi trong phòng mình và khóa cửa.

Khi bạn 16 tuổi, mẹ dạy bạn đi xe máy. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách lấy xe đi bất kỳ lúc nào bạn muốn.

Khi bạn 17 tuổi, mẹ đang chờ một cú điện thoại quan trọng. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói chuyện điện thoại suốt tối.

Khi bạn 18 tuổi, mẹ khóc khi bạn tốt nghiệp trung học. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đi liên hoan với bạn bè cho đến tận tối khuya.

Khi bạn 19 tuổi, bạn đi học đại học, mẹ chở bạn đến trường, cầm cặp cho bạn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách bảo mẹ đi về ngay từ xa cổng trường để khỏi xấu hổ với lũ bạn.

Khi bạn 20 tuổi, mẹ hỏi bạn có bạn trai/ bạn gái chưa. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói: “Không phải việc của mẹ”.

Khi bạn 21 tuổi, mẹ khuyên bạn về nghề nghiệp tương lai. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói: “Con chẳng muốn như mẹ”.

Khi bạn 22 tuổi, mẹ ôm bạn khi bạn tốt nghiệp đại học. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đề nghị mẹ cho đi du lịch thật xa.

Khi bạn 23 tuổi, mẹ tặng bạn nhiều thứ cho căn hộ mới thuê ở riêng. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách bảo bạn bè là chúng trông thật lỗi thời.

Khi bạn 24 tuổi, mẹ gặp người yêu của bạn và hỏi về kế hoạch của 2 người. bạn cảm ơn mẹ bằng cách rên lên: “Thôi đi…mẹ”.

Khi bạn 25 tuổi, mẹ giúp bạn làm lễ kết hôn. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách chuyển nhà đi thật xa.

Khi bạn 30 tuổi, mẹ gọi điện và khuyên bạn về việc nuôi dạy con cái. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói: “Bây giờ mọi thứ khác rồi mẹ ơi”.

Khi bạn 40 tuổi, mẹ gọi điện nhắc bạn về ngày đám cưới của một người họ hàng. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách nói: “Con bận lắm”.

Khi bạn 50 tuổi, mẹ ốm và cần bạn chăm sóc. Bạn cảm ơn mẹ bằng cách đọc sách về việc bố mẹ trở thành gánh nặng của con cái như thế nào.

Rồi một ngày, mẹ mất. Tất cả những gì bạn chưa bao giờ làm, bây giờ trôi vụt qua trước mắt bạn.

Chẳng có ai thay thế được MẸ. Dù có những khi mẹ chẳng phải là người bạn tốt nhất, có khi mẹ bất đồng với bạn, nhưng mẹ vẫn là mẹ của bạn. Mẹ luôn ở bên cạnh, lắng nghe những nỗi buồn, những lo lắng của bạn. Bạn hãy tự hỏi mình xem, bạn đã dành đủ thời gian cho mẹ mình chưa.