tháng 7 31, 2013

Ngày cuối cùng của tháng 7. Tôi vẫn mơ ước về những con đường phía trước, những miền đất mình chưa đặt chân qua, những người tôi sẽ gặp. Bất chấp những ngày mưa khi ồn ào khi êm dịu, những ngày nắng khi chói chang khi dịu dàng, ước mơ ấy cứ dài mãi. Và xanh mãi như chính tuổi trẻ tôi từng ước ao chỉ sống một lần trong đời.

tháng 7 20, 2013






Đàn ông - trải qua bao nhiêu cuộc tình, có khi tự mình phụ bạc bỏ người, có khi ngơ ngác bị người bỏ mình - rốt cục chỉ cần lúc hoàng hôn tắt nắng, quay về nhà thấy có người đợi sẵn để cùng ăn một chén cơm nóng bất kể dở ngon, bất kể hờn giận vẫn nhẫn nại ngồi cùng bàn nhìn nhau bằng thứ tình thương nghĩa nặng.

Đàn bà - khóc cười bao lần vì những người đến đi không thể giữ, cuối cùng lại cảm động duy nhất bởi chàng trai lẳng lặng mở sẵn cặp gác chân mỗi lần mình lên ngồi sau xe.

Hạnh phúc, hóa ra chỉ cần giản lược và tri túc thế thôi. Mà sao chúng ta cứ phải đi một đoạn đường thật dài, thật phù phiếm lầm lạc, trải qua bao lần mất mát và rời tay, mới có thể nhận ra điều chúng ta cần nhất chỉ đến duy nhất một lần trong đời dưới hình hài dung dị đến tinh giản - mà vô tình hay kiêu hãnh, ta để mặc chúng lơ đãng trôi qua, một mình, dưới gót chân vội vàng coi khinh…”


— Nhật ký

Ngắn

- tình yêu có thực sự khó khăn và hiếm hoi trên cuộc đời này thế không nhỉ?
 
- Ngày xưa, người ta quen nhau thoáng chốc trên một chuyến xe ca, anh bộ đội đang đi công tác gặp chị sinh viên nghỉ hè về quê, thế mà nên vợ thành chồng đấy thôi!


 

tháng 7 17, 2013

Không có tiền


Một đôi tình nhân đang dạo chơi trong công viên, vô tình phát hiện một bà lão quần áo xốc xếch đi sau lưng mình.
Cô gái kéo tay bạn trai nói :
“Đi nhanh lên, sau lưng mình có một bà già ăn xin đó !”

Bà lão vẫn theo sát nút hai người.
Cô gái nghĩ : “Trời ạh ! Sao mà dai như đĩa thế !”
Sau cùng cô gái ngừng lại, quay lưng nói với bà lão với một giọng lạnh lùng :
“Không có tiền !”

Đối với bạn, cô đơn là một dạng tồn tại không thể nói, không thể thừa nhận, cũng không thể cảm nhận được. Nó đã không còn cần bất kỳ những ám chỉ hoặc nguyên do gì. Vì nó đã biến thành không khí. Biến thành âm thanh lưu chảy trong huyết mạch. Biến thành thời gian và hồi ức có thể chạm tới. Biến thành bóng đêm. Nó đã không còn liên quan tới tình yêu, bạn bè và tình thương, cũng không còn là một từ ngữ.
Đã là điểm tận cùng.
— Đảo tường vy | An Ni Bảo Bối.