tháng 6 17, 2013

Nửa đời ngơ ngác | Tạp văn



Lúc rày mưa dữ quá, mưa nhâm nhi, rả rích cả tuần, đứa cháu nhỏ lật lịch, kêu lên, “Ui chao, tháng 7, hèn chi mưa liền tù tì, chắc là ông Ngưu Lang với Chức Nữ đang gặp nhau, dì Út ha?”. Nhỏ cháu lập luận ngây ngô, làm nó mắc cười, bởi nếu có Ngưu - Chức thật, thì lúc gặp lại họ cũng chẳng khóc lóc gì đâu. Xa bẵng nhau, mỗi năm gặp một lần, chỉ sợ ngượng ngập đến nỗi chỉ nói vài câu lạt lẻo, nhát gừng. Trong một năm rất dài đó, mỗi người gặp những biến cố khác nhau, làm những công việc khác nhau với những bạn bè khác nhau, có gì chung đâu mà nói. Yêu thương có cao như núi thì cũng bị mài mòn bởi thời gian, bởi những lo toan thường nhật. Nó vu vơ nghĩ thầm, suýt cất thành lời, nhưng nhìn vào đôi mắt trong vắt của đứa cháu, lại thôi. Ngước mặt nhìn mưa, bỗng nó có cảm giác bàng hoàng, ủa, tôi-trong-veo đã chết tự hồi nào ?


Câu hỏi đó làm nó bần thần cả buổi. Thật khó chịu khi một thứ đã từng thuộc về mình, gắn bó với mình, nhưng rồi nó tan biến lúc nào mình không biết.


tháng 6 16, 2013


"Nói chuyện với ông Kim Lân bao giờ cũng thích thú. Mình không phải đề phòng, không phải uốn éo, muốn nói gì thì nói, không muốn nói thì ngồi im, ngồi lâu cũng được, bất thần bỏ ra về cũng được, ông không hiểu lầm bao giờ, không trách móc bao giờ. Tính ông ưa nhàn, ông là người của tự do, thứ tự do vì nhu cầu tự tại chứ không phải để khoe, để diễn. Ông chúa sợ các cuộc tranh chấp đôi khi diễn ra ở Hội Nhà văn vì ông tự biết không thể đứng hẳn về một phe nào, đã thành phe là ông hãi, bất kể là phe thủ cựu hay phe tiến bộ. Vì đã là người của phe là bị bắt buộc rồi, là mất tự do rồi. Phải nói theo phe, vui buồn theo phe, chơi với ai cũng phải liếc mắt nhìn phe."
Nguyễn Khải, Đất kinh kỳ.

tháng 6 11, 2013

I almost wish we were butterflies and liv’d but three summer days - three such days with you I could fill with more delight than fifty common years could ever contain...

The Youth is starting to change?
Are you starting to change?
Are you?
Together

tháng 6 10, 2013


Vào năm thứ nhất khi tôi học đại học xa nhà, tôi có quen một người bạn. Đó là một quãng thời gian mà sau này nhìn lại, tôi thấy rất nhanh, có lẽ phần nhiều là cảm giác. Chúng tôi trải qua cùng nhau quãng thời gian vui vẻ hoặc buồn khổ, vô tư hoặc suy tư của tuổi trẻ, mà không bao giờ quan tâm điều gì đã thật sự gắn kết những con người thậm chí không cùng ngôn ngữ.

Chúng tôi chơi với nhau một cách bình thản.
Rồi gần như rời khỏi nhau một cách bình thản, khi mà người này vô tình mất liên lạc của người kia theo một sự dồn đẩy của cuộc sống.
Tôi cất công tìm kiếm liên lạc với cô một thời gian, trước khi dừng lại và nghĩ điều gì đến trong cuộc sống sẽ đến.
Đến một ngày, cô tìm thấy tôi - ngay cả khi không thể biết được tên tiếng Việt của tôi viết như thế nào. Và chúng tôi trở lại cuộc sống của nhau, theo một cách hoàn toàn khác, thích ứng với những thay đổi mà người kia đã có.
Và sớm thôi, tôi sẽ rất vui mừng khi cô có mặt ở đám cưới của tôi, dù khoảng cách qua đại dương là không hề nhỏ.

Tôi có những người bạn như vậy, những người không xuất hiện thường nhật trong cuộc sống, nhưng ở một góc rất dịu dàng nào đó, im lặng chờ thời gian trả lời. Chúng tôi có thể trở lại, hoặc không, điều đó không quan trọng, nhưng tôi trân trọng cách mà chúng ta đã ở bên nhau, theo từng hoàn cảnh, để không bao giờ quay lưng lại với ai. Đó từng và vẫn luôn là nguyên tắc sống mà tôi tự nhắc mình.

Tôi có một điều cho bạn:
Thay vì mất công tìm kiếm những người bạn mới, mở rộng những mối quan hệ, tìm kiếm những người có thể khiến cho bạn cảm thấy hào hứng, hãy cố gắng giữ những người bạn cũ, những mối quan hệ cũ.

Điều đó sẽ dạy cho bạn được tính loyalty (tạm dịch là lòng trung thành - mặc dù tự cảm thấy từ này không đúng ngữ cảnh lắm), sự kiên nhẫn, lòng khoan dung và sự bình thản với cuộc sống, vốn rất nhiều đổi thay không lường trước.

Nếu bạn không thể giữ một mối quan hệ cũ, điều đó cũng sẽ lặp lại ở những mối quan hệ mới, dù sớm hay muộn. Bởi nếu bạn không thể chấp nhận được sự thay đổi của những người từng là thân thiết với mình, hoặc sự thay đổi của chính mình, điều đó sẽ ăn sâu vào tiềm thức bạn một thói quen rằng những người bạn cũng giống như những đồ điện tử đã hỏng, thay vì sửa nó, bạn vứt nó đi và mua một thứ mới hơn, hợp thời trang và hiện đại hơn.
 Bạn không thể đòi hỏi một người đột nhiên pop-up và trở thành tri kỷ của bạn, nếu có xảy ra thì nó cũng chỉ là một điều tương tự, mà những điều tương tự thì vốn không thể tồn tại quá lâu. Tình bạn thật sự cần rất nhiều thử thách để có thể gọi tên. Cũng vì thế, đừng phản bội nó, đừng đứng phía sau và đưa một nhát dao vào tim một người bạn, chỉ để thoả mãn cảm giác của chính mình. Hãy im lặng, nếu bạn không biết nên nói gì về họ, vào những lúc cần thiết. Cuộc sống vốn công bằng ở đoạn này: nếu bạn có thể nói xấu một người bạn - từng là bạn - thì rồi điều tương tự cũng sẽ đến với bạn.
Dont be a asshole, then no-one will ever fuck you from behind.

Đến một khi thật sự đúng thời điểm, bạn sẽ nhìn thấy giá trị của những mối quan hệ thật sự nghiêm túc trong tình bạn, đã từng đòi hỏi của bạn tiền bạc, sự nhẫn nại, tình cảm, và quan trọng nhất là thời gian.
 Hãy nhớ, quan trọng nhất là thời gian.


Nhật Zest.