tháng 2 28, 2011

Rainy sunday

Chủ nhật,
một ngày mưa rất hiền,
muốn thời gian ngưng lại, và thấy mình sẽ không lớn thêm nữa,

thật khó sống quá đi...

tháng 2 11, 2011

Life fucks me everynight

Again, life fucked me tonight.

   Tôi không biết điều gì đang thúc đẩy tôi sống hàng ngày.
    Đó là điều tôi suy nghĩ khi kết thúc mỗi ngày ngồi trong bóng tối của căn phòng, sau những sáng cafe, sau những chiều phố rất đẹp, sau những tối uống rất nhiều và sau cả những đêm ngồi thênh thang ở một góc rất Hà Nội. Tôi buồn đến mức không còn muốn trải lòng mình ra nữa, bởi thấy những ngôn từ có giới hạn của nó - cho đến khi một người bạn hy vọng tôi có thể chia sẻ, bởi chỉ đơn giản người ta thích đọc, dù tôi có thích viết hay không.
   Đã có rất nhiều điều người ta đi tìm, và không thấy. Tôi cũng như người ta, đi tìm và không thấy, và rồi tôi không còn muốn viết nữa, bởi không còn tìm thấy ở đó những điều giản dị mà tôi đã từng tìm thấy. Và nói thẳng là tôi cũng không còn muốn viết những thứ làm vừa lòng mọi người, viết những thứ mà người ta có thể đọc và gật gù nữa. Tôi chỉ còn muốn viết những điều mà tôi suy nghĩ, như là một người say rất buồn hoặc rất vui, mà không thể nói thành lời. Càng đi tìm, tôi lại càng thấy nhạt nhòa, và thế là ngồi dửng dưng ở đó, một cách vừa thanh thản vừa nhọc nhằn, không buồn không vui, ngắm cuộc sống cứ thế trôi đi. Tôi biết mình đang dừng chân ở một ngã rẽ xa xăm nào đó, không chờ đợi, cứ đứng ở đó.
   Có rất nhiều điều tôi nghĩ về cuộc sống, và muốn nói. Giờ thì hãy thử hé lộ điều đó.
 . Em biết không, tôi rất thích nhìn mọi thứ một cách dịu dàng, từ bất cứ góc nào, tức là ở một Hà Nội rất phố hay ở một Sài Gòn rất vội, mọi thứ cứ dịu dàng thì rất dễ chịu.
 . Em biết không, tôi buồn khi nghĩ về những cuộc sống xung quanh đang trôi qua một cách tẻ nhạt, và người ta va chạm vào nhau một cách hững hờ khi có những khoảng không trong cuộc sống, khi thấy mình đang trở nên nhạt nhòa, hoặc khi thấy mình cần một lời chia tay.
 . Em thấy đó, tôi suy nghĩ khi biết rằng nếu có một ngày tôi ngủ thật sâu thì mọi thứ trong cuộc đời này vẫn không dừng lại, và tất nhiên tôi không chờ đợi một sự dừng lại, tôi chỉ chờ đợi một bước chân nào đó lạc nhịp, để tôi có thể đến và vỗ về rằng tôi cũng đã từng rất lạc nhịp như thế để không biết phải đi về đâu.
. Em biết rằng, trong sâu thẳm, tôi cứ ở đất này, vì tôi yêu Hà Nội, mà cũng vì tôi đang yếu đuối quá, sự yếu đuối kéo dài theo năm tháng, để tôi không rời bỏ nó được mặc dù trong lòng đã trĩu nặng - hay để tôi biết rằng em quá quan trọng với tôi để tôi không bao giờ ra đi được?
. Em hiểu, tôi quá mỏng manh trong cuộc sống rộng lớn và nhiều vết cắt, người ta miệt mài bước đi trong con đường của riêng mình, mỗi người cứ chạy theo những lý tưởng nào đó, mà khoét sâu vào những người ở lại một khoảng trống, tôi phải chạy mê mải theo những con đường đó ư, hay tôi ở lại và nhìn những người xung quanh mình dần tan biến vào cuộc sống rất mơ hồ đó. Cười mỉm, nhỉ.
   Nghĩ về những điều rồi chúng ta sẽ đã trải qua, tôi nghĩ rằng thường tuổi trẻ cười nhiều hơn khóc, nhưng nghĩ về những điều mình sẽ trải qua, tôi nghĩ rằng thường chúng ta trăn trở nhiều hơn hài lòng. Cứ như những quân cờ domino, người này đẩy người kia tới những dấu lặng ngọt ngào và trăn trở, khiến tất cả thành một đoạn văn khắc khoải và suy tư, và tất cả gộp lại thành một thứ tản văn dẫu mượt mà nhưng vẫn nhiều dấu ba chấm. Tôi đi theo vài đoạn đường, buồn những niềm vui của người khác hay mỉm cười với những nỗi buồn của chính họ, vô lối và nghiệt ngã, cũng để thấy chính đoạn đường của mình không có nổi những chút ánh sáng và bóng tối có vẻ đối lập đó - thứ đoạn đường của tôi cứ mỏng manh, cứ trắng trơn và cứ chập chờn như vậy. Ai? Bạn? Đoạn đường bạn đã đi qua thế nào? Chỉ cho tôi rằng cái lối rẽ trước mắt chúng ta sẽ là như thế nào? Tôi thích đi và tự kiểm chứng nhưng chân chùn gối mỏi. Và thế là lười biếng ngồi xuống cùng chú chó trung thành, nhìn ngó từng con ngựa phi qua và gục ngã ngay trước mắt.
   Hà Nội như một ma trận dồn ép những tâm hồn dù không u uất nhưng rất suy tư về một góc cô đơn. Và bất cứ con đường nào phía trước đều có thể dẫn đến lối ra, hoặc chẳng con đường nào cả...
Phải đi.
Hà Nội hiền. 25.10.2010.
Zest.



Shanghai 2011/02/04