tháng 12 21, 2012

Tình yêu thời tận thế



Tác giả: An Ni Bảo Bối | Tịch dịch

“Ngày tận cùng của thế giới. Cô lại nghe thấy giọng nói của anh.
Xoay người lại. Phát hiện sau lưng không bóng người.”

Vườn cây long não trên đường Hành Sơn. Không gian hỗn loạn bức bí, ngập đầy mùi vị cay nồng của khói thuốc và tiếng ồn ã của con người. Cô nhìn chai rượu vang đặt ở trên bàn. Chai thủy tinh trong suốt. Dung dịch tinh thuần giống như được thay từ máu tươi. Cảm giác lưu lại ở cổ họng vô cùng chát. Cuộn trào trong dạ dày, lại giống như một đốm lửa đang lập lòe.

Dần dà cảm thấy bản thân chớm say. Vừa xoay mặt đi, nhìn thấy màn đêm rộng lớn bên ngoài cửa kính. Trên con phố lạnh lẽo, có rất nhiều xe ta-xi đậu lại. Những cây ngô đồng rụng trụi lá. Cành vươn dài trong sương mù cô độc.
Đây là một cảnh tượng mơ hồ. Giống như một màn diễn. Bày ra rất đẹp, nhưng lại không nhìn thấy những diễn viên. Tựa cằm trên cổ tay. Một mình mỉm cười. Mỗi đoạn thời khắc, cảm thấy bản thân mình là một diễn viên quần chúng trong vở kịch bóng đêm này.

Cô đang đợi một màn kịch diễn ra. Cuối cùng lại phát hiện bản thân mình đã xem nhầm thời gian. Chỉ còn cách chờ đợi.
Ánh nắng mặt trời mùa đông cuối chiều rất ấm áp. Trên con đường Hoài Hải đông đúc ken kít. Khắp nơi đều là những người lo lắng bất an cuối thế kỷ. Nét mặt vô cảm điên cuồng mua sắm. Họ lẫn trong đám đông.
Có lúc anh đi trước mặt cô, chìa bàn tay ở sau lưng khẽ ra hiệu. Cô bước nhanh về phía trước, đặt ngón tay của mình vào lòng bàn tay anh. Hơi da thịt rất ấm. Sau khi bước xuyên qua con đường đầy rẫy những dòng xe cộ, anh buông tay cô ra.
Khoảnh khắc này. Cô mới phát hiện lòng bàn tay mình đẫm ướt lạnh lẽo.

Họ trông xa cách mà buồn chán. Anh luôn muốn cô trở thành một loại thực vật anh nuôi trên sân thượng. Nước và ánh sáng. Tất cả đều nằm trong kiểm soát. Mà cô lại hiểu rõ hàm nghĩa của giá lạnh và khô khát. Vì vậy cô hận anh. Cô mỉm cười nhìn anh. Khẽ ngẩng mặt, vẻ mặt ra chiều ngây ngô. Họ thường lặng yên đối mắt nhìn nhau như thế. Cô biết bản thân chính là đối thủ của anh.

Tiếng người ồ ã trước cửa Parkson. Mấy trăm người rảnh rỗi nhàm chán dưới ánh nắng mặt trời đứng quanh đầy bục sân khấu. Một cô gái đội tóc giả màu tím đứng trên bục lớn tiếng giới thiệu sản phẩm. Cô nhìn thấy một đôi tình nhân trẻ trung giữa đám đông. Cô gái không quá đẹp. Người đàn ông bên cạnh mặc một bộ Âu phục chỉn chu, trong tay cầm một chiếc túi thời trang đắt tiền.

Giữa đám đông người đàn ông cúi mặt xuống, khẽ khàng, dịu dàng hôn cô gái ôm trong vòng tay. Khuôn mặt bình thường của cô gái đột nhiên giống như một đóa hoa mọng thắm, dường như bên cạnh chẳng có ai khác mà bừng nở rộ.

Nếu như ngày mai là ngày tận cùng của thế giới, hy vọng có thể được ở cùng người mình yêu nhất. Không nhớ là ai đã từng nói với cô. Là đàn ông. Anh ta nói, phải ôm người mình yêu nhất cho đến thời khắc cuối cùng.

tháng 12 06, 2012


Linh này, cậu có biết nỗi cô độc của riêng một người như thế nào không? Có nghĩa là tất cả mọi người xung quanh đều không có liên quan gì tới cậu cả. Tất cả mọi người đều biến mất.

Thế là mình chỉ có thể khóc.

Đảo tường vy | An Ni Bảo Bối.