tháng 7 25, 2011

Trắng, đen và xám


Trên thế gian này tồn tại duy nhất một loại người. Đó là người màu xám, những kẻ trốn trong bóng tối thì mang màu sắc đậm hơn một chút, những kẻ bị ánh mặt trời chiếu rọi thì màu sắc nhạt nhạt một chút, nhưng đến giữa trưa khi mặt trời chiếu thẳng vào, chúng ta mới nhận ra rằng thực chất mọi người chẳng có khác biệt gì lớn.

[Sống như Tiểu Cường - Chương 61]

tháng 7 23, 2011


"làm sao vẽ được buồn màu cỏ
vui màu cười và nắng màu chanh
làm sao vẽ được tình màu gió
và thế giới này màu của anh?

tháng 7 20, 2011

Ngày hiền


nhận ra ngày không mưa cũng có thể thật hiền,
đi dưới nắng, ngước nhìn tán cây xanh và bầu trời không gợn mây,
tự nhủ những thứ vụn vặt ấy sẽ chẳng còn có thể dễ dàng làm mình đau được nữa

vì cảm giác như mùa hạ đã bao bọc thấm cả vào người,
ru tim mình ngủ trong bình yên...

có những ngày sao mà khó sống quá.
Tôi ru em nhỏ của tôi, tưởng tôi còn nhỏ. Bóng trăng phập phồng trên ngực. Năm canh lờ mờ quanh mình. Tôi nằm giữa tuổi xưa, thấy mình mười sáu, mười tám, đôi mươi, tay chân bằng mầm, mắt bằng hồ, lòng bằng lửa, miệng bằng hoa....
Đêm thanh suốt đêm, ai có ngờ đâu trời cũng sáng!
Mặt trời sắp mọc, đất thành thị sắp chuyển tiếng chân, xe tầu sắp rung cả cửa nhà, cái máy đời sắp mở toàn tốc độ. Dậy, dậy, tôi ơi! Kỷ niệm chực biến! Hình bóng em nhỏ sắp tan! Thôi, em đi, ta ở, ta dậy, em về; thà xa nhau trong chút bóng trăng tàn, để phút ly biệt còn đượm phấn xanh, chứ không chịu chia phôi giữa bụi bặm ồn ào, làm mất cả thiêng liêng của nỗi luyến tiếc. Hỡi em Tuổi Nhỏ, giã từ, từ giã! Ly biệt, biệt ly! Níu em nói chưa dứt lời, em đã đi mất!
Mặt trời đỏ rực, đời chiếm cả mọi nơi rồi. Tôi sắp vào cho cái máy cuốn lôi, chân bước đi, lòng còn ngoảnh lại. Em Tuổi Nhỏ! Xa nhau rồi, giờ lại xa nhau; gặp nhau thêm lần này, lần sau có gặp nhau chăng nữa? Bao giờ mới đến lần sau? Em chịu về thăm anh chăng? Ngày mai soi gương, có tình cờ thấy hai ta chung một bóng?
Ta ở lại một mình. Thời gian đẩy sau lưng, cuộc đời kéo trước mặt, chân trái rời xa thời nhỏ, chân phải bước tới thời nào đây? Ta nuốt đắng cay, cười gượng mà để cho hoa tàn, mà mong có trái đậu; hôm nay ta xua tuổi nhỏ để khỏi chậm chân trong cuộc thế; một mai sự đời dẫu dãi, lúa gặt, việc xong, chạy đi tìm em, em tan mất rồi!
Thời gian lạnh lắm, cái gì vào đó mà còn được đâu! Hôm nay còn gặp tuổi nhỏ năm ngoái, năm sau tuổi nhỏ chắc đã mờ bóng; vài năm sau nữa, ôi thôi, em chết thực rồi! Nhớ mà thỉnh thoảng về thăm anh , em nghe; chớ vội tan trong thời giờ, mà để anh già cỗi. Giã từ!
Ly biệt! Quá nữa lòng ta đã mất với em! Bệnh tê liệt sẽ chiếm dần trái tim; ta đứng đây, nặng nề ,vững chãi, chen chúc, tị ganh, để sống với đời....
Giã từ! Từ giã! Ly biệt! Biệt ly! Các bạn ơi, có gặp tuổi nhỏ của tôi ở trên đường cái???
Giã từ tuổi nhỏ - Xuân Diệu

chân trái rời xa thời nhỏ, chân phải bước tới thời nào đây?

tháng 7 19, 2011

tháng 7 15, 2011

Unhappy ending

...the end is now

^
Mình đã tưởng tưởng về cái khoảnh khắc này từ lâu lắm, đã mường tượng mình sẽ ghét nó biết bao, và rồi sẽ nhớ cái ngày 15 tháng 7 mùa hè ấy như thế nào...
sẽ...

sẽ...

Nhưng đạo diễn cuộc đời vốn lại luôn thích dựng những cảnh hài bi bất ngờ. Đúng tại hành trình cuối cùng, Warner Bros lạnh lùng bỏ qua Việt Nam. Tất cả từ "sẽ..." bỗng chốc chỉ còn là những ước mơ bong bóng, đến cả những awkward moment trong tưởng tượng của mình bây giờ cũng biến thành xa xỉ. Phim đang chiếu rồi, mở trang web nào cũng tràn ngập news, ảnh, quote từ HP, thậm chí đã có cả bản leak *chạnh lòng lắm*... Một lời chia tay quá buồn cho các HPer Việt... Cách kết buồn nhất mình tưởng tượng ra là Mega cháy vé, gắng bon chen mới book nổi một suất chiếu vào... tháng sau, rồi bọn đi xem trước hớn hở review làm mình dậm dựt, bứt rứt... blah blahhh... Thà rằng như thế .... vẫn còn là có hậu hơn thực tại nhiều.

tháng 7 14, 2011

where is the train going ?


- Tôi đi đây. Tàu hoả sẽ không đợi khách đâu.
- Tàu hoả đi rồi sẽ lại về mà.

Waiting Alone (2005)

Nghe nhạc đêm

Im lặng của đêm tôi đã lắng nghe
Im lặng của ngày tôi đã lắng nghe
Im lặng của đời tôi đã lắng nghe

tháng 7 12, 2011

đi học TT~

bệnh buồn ngủ của tớ ngày càng nghiêm trọng, đặc biệt là khi ngồi trong lớp học TT~
tớ buồn (ngủ) quá mà không biết phải làm thế nào TT~

và đây là thành quả của cái sự đi học đáng buồn (ngủ) của tớ :"|



chắc đợi tớ buồn ngủ thêm một thời gian kha khá nữa tớ sẽ vẽ xong tranh cho bạn hiền đó hí hí xD

tháng 7 11, 2011

one like Summer one like Autumn


...
"chúng ta một người như mùa hạ một người như mùa thu 
mà lại luôn có thể làm mùa đông biến thành mùa xuân"



tháng 7 10, 2011

Rừng Nauy


 Tớ sẽ trưởng thành. Tớ sẽ thành người lớn. Vì tớ phải vậy. Tớ vẫn thường muốn cứ được là mười bảy hay mười tám tuổi mãi nếu có thể. Nhưng bây giờ thì thôi rồi. Tớ không còn là một thiếu niên. Bây giờ tớ đã biết thế nào là trách nhiệm. Tớ không còn là cái đứa như thời chúng mình còn chơi với nhau nữa. Tớ đã hai mươi rồi. Và tớ phải trả giá để tiếp tục sống.

tháng 7 06, 2011

Nhật kí Ngốc Xít

Ngồi lần xờ lại cuốn Nhật ký mình viết hồi lớp 2, thấy trên một trang màu hồng, mình có quote một dòng thế này:

"Chúa sinh ra đàn bà để ngự trị đàn ông, 
kẻ nào sợ đàn ông không phải là con của Chúa"

tháng 7 04, 2011


 Tuy nhiên, thứ mà tôi thấy cậu giống nhất chính là cái hòm thư. Hòm thư có ở bất cứ nơi đâu, nhưng nếu cố công đi tìm sẽ chẳng bao giờ gặp được.  Và bất đồ nó lại nằm ở một góc phố buồn tẻ nào đó. Ngày nắng, ngày mưa, đêm tối, ở khắp nơi trên thế giới đều có cái hòm thư ấy, như ánh trăng rọi chiếu lên tất cả mọi mặt nước.
 Ngay cả nơi tôi đang sống đây, vào lúc này.
 Cái đêm mưa ấy, sao mà khó lòng chia tay đến thế. Tôi giống như một con ngựa con bị đem đi bán. Để mùa hạ có Otohiko và có cậu đừng trở thành một tình cảm uỷ mị, để lọn tóc gáy đừng bị ai đó kéo lại, để cảm giác muốn quay trở lại đừng thôi thúc nữa, trong xe, tôi đã chỉ nghĩ tới cái hòm thư.

[N.P - Banana Yoshimoto]
Dễ gần nhưng khó gần hơn.
Đã gần thì rất khó xa. Mà đã xa thì đừng mong gần lại.
Không kiêu, đôi khi khó chạm, khó chiều và khó sở hữu.

Stop and Stare

I'm staring down myself, counting up the years




Stop and stare
I think I'm moving but I go nowhere
Yeah I know that everyone gets scared
But I've become what I can't be, oh
Stop and stare
You start to wonder why you're here not there
And you'd give anything to get what's fair
But fair ain't what you really need
Oh, can you see what I see

tháng 7 02, 2011

Cơn mưa đầu
nhạt mầu nước mắt
tháng 7 hiu hắt
dắt đôi câu buồn
...

Khóe mắt bên đầy bên vơi

— 02.07.2011

Tặng mày. Nhân lúc trời còn mưa thì khóc hết ra đi. Khi mưa tạnh, tao sẽ lau nước mắt cho mày. Lúc ấy thì nhớ cười nhé!

tháng 7 01, 2011

L.O.V.E



Shot entirely on the Nokia N8 mobile phone. Winner of the Nokia Shorts competition 2011.

Director: JW Griffiths
Producer: Kurban Kassam
Director of Photography: Christopher Moon
Editor: Marianne Kuopanportti
Sound Design: Mauricio d'Orey
Music composed by: Lennert Busch