tháng 1 06, 2013

 Co ro trong chăn.Toàn thân ê ẩm. Nghiêng bên nào quá 5 phút cũng đau. Tuyết ngừng rơi từ sớm nay, trời càng thêm lạnh. Cơn sốt đánh vào thân, nước mắt chảy ra lề rề. Đúng là chẳng đùa được với thời tiết.

 Lòng lạnh như cái dải màu xanh của facebook. Nhớ mẹ, nhớ bà, nhớ chị, nhớ cả những người chẳng thương mình.


I try every day
I cry every night

3 nhận xét:

  1. Rời FB rồi quay lại đó kiểu anonymous thì thấy được góc summer bus này : ) những ngày lạnh nhưng chăm nó nhiều hơn nhỉ (so với chỉ 15 bài nguyên năm ngoái :D)

    Giữ lòng an và ấm hơn, nghen : )

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn anh anonymous nhiều. Thực ra vì những đoạn blog ngày xưa thành dĩ vãng hết cùng Yahoo360, không reblog lại hết nên ít vầy...

      Xóa
  2. à, lại nhớ một bài đăng tháng 3 hai năm trước : )

    http://dieunhoxiu.files.wordpress.com/2011/03/bep_lua.jpg

    Hai câu thơ mình nhớ nhất giữa muôn vàn câu thơ khác
    “Nhưng vẫn chẳng lúc nào quên nhắc nhở: / Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa?”. Lâu lâu lại thoáng hiện về, nhất là những lúc mình lành lạnh hay thấy xa lạ giữa xung quanh.
    Mấy hôm nay thấy anh Butchi thường viết về bà với tuyên bố xanh rờn (mà mình rất thích) “Huế đang mưa lạnh. Tất cả sách mình đọc chỉ đáng đem đốt để sưởi ấm cho bà.”

    Thắp lên nhé một chút lửa lòng, giữa cái lạnh lòng vòng tháng ba chưa dứt.



    Một bếp lửa chờn vờn sương sớm,
    Một bếp lửa ấp iu nồng đượm,
    Cháu thương bà biết mấy nắng mưa.

    Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói,
    Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi,
    Bố đi đánh xe khô rạc ngựa gầy.
    Chỉ nhớ khói hun nhèm mắt cháu,
    Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay.

    Tám năm ròng cháu cùng bà nhóm lửa,
    Tu hú kêu trên những cánh đồng xa.
    Khi tu hú kêu bà còn nhớ không bà ?
    Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế,
    Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế.
    Mẹ cùng cha bận công tác không về,
    Cháu ở cùng bà, bà bảo cháu nghe,
    Bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học,
    Nhóm bếp lửa nghĩ thương bà khó nhọc.
    Tu hú ơi chẳng đến ở cùng bà,
    Kêu chi hoài trên những cánh đồng xa ?

    Năm giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi,
    Hàng xóm bốn bên trở về lầm lụi,
    Đỡ đần bà dựng lại túp lều tranh.
    Vẫn vững lòng, bà dặn cháu đinh ninh:
    “Bố ở chiến khu bố còn việc bố,
    Mày có viết thư chớ kể này kể nọ,
    Cứ bảo nhà vẫn được bình yên”.

    Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen!
    Một ngọn lửa lòng bà luôn ủ sẵn,
    Một ngọn lửa chứa niềm tin dai dẳng,
    Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa!

    Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ,
    Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm,
    Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm,
    Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi,
    Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui,
    Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ.
    Ôi kỳ lạ và thiêng liêng – bếp lửa!

    Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu,
    Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả,
    Nhưng vẫn chẳng lúc nào quên nhắc nhở:
    - Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa ?

    ( Bằng Việt )

    Trả lờiXóa