tháng 12 29, 2013


   Năm tháng càng dài, mới càng thấm thía một điều. Ở lại với mình đến cuối cùng, yêu thương mình vô điều kiện, thế gian này chắc hẳn chỉ có Mẹ thôi. Con người là giống loài ích kỷ lắm, cho đến khi nó sinh nở ra một sinh linh khác. Mình nhớ nhà nhiều lắm, muốn leo lên máy bay về ngay, sà vào vòng tay Mẹ khóc một trận cho thỏa thích. Mỗi lần Mẹ điện lại không nén được nước mắt, biết Mẹ sẽ lo lắng nhưng cứ ực ra giọt ngắn giọt dài. Tự dưng mình rất thèm ốm một trận, một trận quay quắt vào, ốm cho tỉnh ra, cho thông đầu óc. Rồi mình lại rất ghen tị với Chí Phèo. Hắn ốm nên hắn mới được nếm cái vị cháo hành thơm "khói xông vào mũi cũng đủ làm người nhẹ nhõm.", âu cũng bõ ốm, không ốm thì lẽ là cả đời hắn không biết rằng cái vị cháo hành, cái vị của tình người lại ngọt nồng như thế. Tỉnh táo khiến cái gì cũng trở nên vô cùng mẫn cảm, chỉ bước chân ra khỏi cửa lớp cũng chực rơi nước mắt rồi. Thực ra, ngoài trời giờ âm 5 độ, vạch cửa sổ ra hóng gió một đêm là thỏa lòng mãn nguyện được ngay ý. Nhưng giá cuộc đời con được đơn giản đến thế. Chục ngày phía trước còn một cái kỳ thi phải chinh chiến, còn một cái học bổng phải giữ, còn một người Mẹ mất ngủ hằng đêm lo lắng cho mình.

   Bây giờ, đơn giản không phải là thời điểm để mà ốm.


Khi bạn thích 1 bông hoa, bạn sẽ hái nó.
Khi bạn yêu 1 bông hoa, bạn sẽ tưới nước cho nó.
Tình yêu cũng vậy.
Khi bạn thích 1 người, bạn sẽ làm tất cả để người đấy thuộc về mình.
Khi bạn yêu 1 người, bạn sẽ làm tất cả để người đấy được hạnh phúc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét