tháng 6 12, 2011

Hạ cuối

hạ cuối
sao mong manh 
một cánh hoa rơi
nơi góc trường
hỏi có ai bâng khuâng
khi nghe tiếng ve
trên nhành phượng vĩ
ngàn khúc ca 
ve ơi

buồn quá mênh mang

Hạ cuối - Hà Anh Tuấn


nghe bài này tớ buồn quá.
cậu biết không, cái lần tớ về Nguyễn Huệ cùng bố tớ lấy bằng tốt nghiệp chuẩn bị làm hồ sơ đi ấy, tớ luôn nghĩ và tin rằng đó là lần đầu tiên tớ về lại Nguyễn Huệ sau khi xa trường, mà thực ra có phải như vậy không tớ cũng chịu không rõ nữa.
cứ nghĩ thế thôi tớ lại thấy buồn, muốn khóc nữa.

về lại trường một ngày hè như thế không buồn mới là lạ nhỉ.
hình như hôm đó là ngày nghỉ, nhà xe vắng tanh, chỉ có cây rất xanh, cũng chẳng nhớ phượng đã nở hay chưa nữa, còn đọc được cả cái bảng thông báo tuyển sinh lớp mười. Tớ ngồi ở cái ghế đá đối diện chỗ văn phòng ấy, nhìn thấy những dáng thầy cô quen và thấy trống trải phát khóc khi thấy thầy cô gọi tên mấy đứa học sinh đi qua,

những tên lớp thật quen cất lên cùng những cái tên người lạ lẫm, sao lại khiến nước mắt muốn rơi như thế...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét