tháng 12 11, 2011

những người online sáng chủ nhật

.
là những người tận hưởng buổi sáng cuối tuần với tâm trạng thảnh thơi, thư giãn sau một tuần chộn rộn những việc là việc.

là những người gạt hết đống bài tập, lắng lo vụn vặt sang một bên, để mắt mình cuốn đi trên những dòng tin, những status sáng đèn. để tai mình trôi theo những giai điệu yêu thích. loa đang bật repeat someone like you, giọng adele thổn thức quá, lòng bập bùng những ngọn lửa mang nhiều cái tên, nhiều tầng nghĩa. câu hỏi đặt ra, khi nào thì lửa thôi cháy.

là những người cô đơn theo dọc đoạn đường thanh xuân; những người mà cô đơn bao phủ khắp ngóc ngách tâm hồn, trong từng hơi thở, tưởng như sinh ra cùng với cô đơn; những người mà thốt ra hoặc tự nói với lòng sao cô đơn quá, ngay cả khi chưa hiểu cô đơn thực chất là như thế nào.
nói ngắn gọn, đôi lúc cô đơn như một trào lưu, đôi khi nó như căn bệnh truyền nhiễm. con người ta không còn muốn mở lòng, không còn muốn thiết tha với những điều từng tha thiết vô cùng. lạnh nhạt đến rùng mình.

.
là những cuộc hẹn rơi, gắng hết sức để cái sự rơi không khỏi hụt hẫng, nuối tiếc nhưng vô ích.
những sự chờ đợi như kéo dài ra mãi vì chẳng thể biết thực thể mình đang chờ ngóng đấy, chính xác là gì. cuộc đời này không hư vô, chính những đợi chờ vô cùng vô định biến nó thành hư vô..
những im lặng điếng người hơn cả khi nghe một tin, biết một chuyện điếng người. im lặng đến nổi da gà, đến quen thuộc như thể những điều thiết yếu, như ăn uống hít thở vậy. có một chút đau lòng ở đây.

là nỗi nhớ và hy vọng bỗng nhiên trở nên xa lạ. xa lạ đến bàng hoàng.
adele vẫn đang hát, sometimes it lasts in love, but sometimes it hurts instead..
.

-st.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét